Chương 1727:
Những cao thủ ở cảnh giới yếu hơn Vương Cảnh hậu kỳ chỉ cảm thấy có một đòn tấn công vô hình vô cùng kinh khủng đập vào người họ, khiến họ lùi mạnh về phía sau mấy bước.
Mà các cao thủ cảnh giới Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong cũng có thể cảm giác được sức mạnh kinh khủng của cơn chấn động kia, sắc mặt tái nhợt.
Vũ Liệt mới đến bán bộ Thần Cảnh nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.
“Dương Thanh, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Thanh và Miêu Văn Nghiêm so quyền với nhau, hai người ai cững không chịu lùi lại một bước.
Khi hai người đang giằng co, Tào Việt lao tới, giữa lức thực lực Thần Cảnh trung kỳ bổng nhiên bộc phát, lão ta tung ra một quyền, không gian tựa như cũng bị xé rách.
Nhưng mà Dương Thanh lại không thèm liếc nhìn Tào Việt lấy một cái,hai mắt vẫn nhìn Miêu Vân Nghiêm đăm đăm, ánh mắt đầy vẻ hiếu chiến khát máu.
Dương Thanh, cẩn thận!
Đúng lúc này, Tần Đức Chính hét hớn định xông tới trợ giúp Dương Thanh, nhưng Tào Việt đã lao tới bên cạnh Dương Thanh, lão ta tung ra một quyền trí mạng nhằm trúng đầu Dương Thanh.
Ông cụ đứng cách Dương Thanh khá xa, dù muốn lao tới ngăn cản cũng không thể làm được.
“Cậu Thanh!”
Tám cao thủ đã bước nửa bước vào cảnh giới Vương Cảnh cũng biến sắc, kinh hoàng hô to.
Người nhà họ Tần đều vô cùng tuyệt vọng, trơ mắt đứng nhìn đòn tấn công của Tào Việt đánh xuống.
“Bùm!”
Thấy đòn trí mạng của Tào Việt sắp đánh xuống, đúng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Dương Thanh bỗng vung tay lên, tung ra một quyền.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng xương cốt gãy lìa, cơ thể Tào Việt bị đánh bay trên không trung, giống như một quả bóng bị đá bay.
“Ầm!”
Một giây tiếp theo, lại một tiếng động thật lớn vang lên, cơ thể của Tào Việt đụng thủng vách tường trong sảnh tiệc của nhà họ Tần.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn đứng yên ở đó, không rời nửa bước.
Đầu tiên, anh tung ra một chiêu đỡ một quyền của Miêu Vân Nghiễm.
Sau đó, Dương Thanh tung ra một đấm đánh bay Tào Việt có thực lực đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ khi lão ta còn chưa đụng được vào cơ anh.
Giờ phút này, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ tuổi kia.
Cho dù là Miêu Vân Nghiễm đã có thực lực tăng lên cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong cũng vô cùng khiếp sợ trong lòng.
“Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Miêu Vân Nghiễm tự lẩm bẩm.
Dương Thanh có thể hời hợt đỡ được một đòn tấn công toàn lực của ông ta đã khiến ông ta đủ kinh ngạc lắm rồi. Nhưng khiến ông ta không thể ngờ được là, khi Dương Thanh giằng co với ông ta, anh lại vẫn có thể phân tâm đối phó với Tào Việt có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Thậm chí, Tào Việt còn chưa đụng được vào Dương Thanh đã bị anh đánh bay.
Mặc dù ông ta và Dương Thanh chưa thật sự quyết chiến, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi này, thắng bại đã phân định rõ ràng.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn đứng đó, mà ông ta là phe chủ động tấn công, dốc hết thực lực để ra đòn lại không thể đẩy lui được Dương Thanh. Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của Dương Thanh vẫn trên ông ta.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Miêu Vân Nghiễm sắc mặt dữ tợn hỏi.