Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1418:

 

“Vậy đợi qua một thời gian nữa phiền em xem bệnh cho ông Khương!”

 

Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển với vẻ thương xót nói.

 

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu với vẻ mặt kiên cường, cô ta nói: “Lương y như từ mẫu. Ngoài miệng thì ông nội vẫn nói là mình ghét nhất chiến sĩ, nhưng thực ra người mà ông tôn trọng nhất lại chính là những người chiến sĩ!”

 

“Ông Khương là một người anh hùng đã đổ máu vì đất nước. Nếu ông nội còn sống, chắc chắn ông sẽ chữa bệnh cho ông Khương”.

 

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, Dương Thanh không khỏi cảm thấy cung kính nể phục.

 

Khóe mắt Khương Hùng bất chợt hơi ướt, với tư cách là một cựu chiến sĩ của vùng biên giới phía Bắc, đương nhiên lão ta biết những chuyện đã từng xảy ra với thần y Phùng.

 

Cả con trai và con dâu của lão ta đều đã hi sinh trên chiến trường, năm xưa lão ta rời chiến trường không phải vì ghét chiến sĩ mà vì muốn thoát khỏi nơi đau buồn đó.

 

Thần y Phùng cũng là một anh hùng, năm đó lão ta đã cứu vô số người bị thương trên chiến trường.

 

Thật đáng tiếc khi lão ta đã cứu rất nhiều binh lính nhưng lại không cứu được con trai và con dâu của mình.

 

“Vậy chờ sau khi lo liệu xong tang lễ của thần y Phùng thì chúng ta sẽ chữa bệnh cho ông Khương, được không?”

 

Dương Thanh hỏi.

 

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu, sau đó trở lại trong nhà rồi lại nhanh chóng đi ra.

 

Cô ta đưa cho Khương Hùng một chai sứ nhỏ màu trắng và nói: “Trong này có ba viên thuốc, tất cả đều được làm khi ông nội vẫn còn sống”.

 

“Từ hôm nay, mỗi tối trước khi đi ngủ ông hãy uống một viên, uống trong ba ngày liên tục có thể giúp giảm cơn đau do vết thương cũ gây ra”.

 

“Ba ngày sau, cháu sẽ đến nhà họ Khương để xem cho ông, sau đó bắt bệnh kê đơn”.

 

Khương Hùng đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Lão ta không hề nói với Phùng Tiểu Uyển về các triệu chứng của mình, nhưng Phùng Tiểu Uyển nhìn thoáng qua đã biết rằng lão ta rất đau đớn khi vết thương cũ tái phát.

 

“Cảm ơn thần y nhỏ!”

 

Sau một hồi ngớ ra, Khương Hùng vội vàng cảm ơn.”Ông Khương, ông về trước đi, ba ngày sau chúng tôi sẽ đến nhà họ Khương thăm ông!”

 

Dương Thanh nói.Khương Hùng bị thương, ở lại đây cũng không làm được gì cả, tốt hơn là nên về nghỉ ngơi sớm.”Được, vậy tôi chờ các vị!”

 

Khương Hùng cũng không câu nệ, lão ta cùng với Khương Long Phi và Khương Lực rời khỏi đó.”Mọi người cũng về cả đi!”

 

Quan Vương vừa ra lệnh thì những người đứng đầu của các gia tộc giàu có vây quanh cũng lần lượt rời đi.

 

“Cậu Thanh, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Sau này có chuyện gì cần đến Vương tộc họ Quan chúng tôi xin cứ nói!”

 

Vương Quan lại nhìn Dương Thanh và cung kính nói.

 

Dương Thanh gật đầu: “Quan Vương đi thong thả”.

 

Chẳng mấy chốc, trong sân đã yên tĩnh trở lại. “Bố, rốt cuộc Dương Thanh là ai vậy? Khương Hùng không thèm nể mặt bố, lại đi quỳ xuống trước mặt Dương Thanh trước đám đông như vậy”.

 

Trên đường trở về, Quan Hồng Nghị đanh mặt nói.

 

Nghe Quan Hồng Nghị nói vậy, vẻ mặt Quan Vương cũng dần cứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm trang chưa từng có.

 

Mặc dù lão ta không nói gì, nhưng Quan Hồng Nghị có thể cảm nhận được rằng thân phận của Dương Thanh không hề đơn giản. “Con có biết ở khắp Chiêu Châu này ngoài gia tộc Cổ

 

Võ ra ngoài không cần biết đến ai ra thì thế lực nào mạnh nhất không?”

 

Quan Vương hỏi.

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quan Hồng Nghị trả lời: “Chiêu Châu có bốn vùng biên giới, các Vương tộc và Hoàng tộc. Mười ba thế lực này tuy rằng rất nổi danh nhưng bốn vùng biên giới vẫn là mạnh nhất, sau đó đến hoàng tộc rồi đến các vương tộc”.

 

“Theo con được biết, trong bốn khu vực biên giới thì biên giới phía Bắc có địa hình phức tạp và môi trường khó khăn gian khổ nhất, thực lực đương nhiên cũng đứng đầu trong bốn vùng biên giới”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK