Người thanh niên trước mắt, tuổi còn trẻ lại đã là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, liệu có thể lại là một người kia thứ hai chăng?
Chú Đức hiểu rất rõ, chỉ cần có Dương Thanh ở Yến Đô, bất kể Hoàng tộc hay Vương tộc gì đều không có cơ hội thâu tóm Yến Đô về tay mình nữa.
Ánh mắt Dương Thanh càng thêm lạnh lẽo: “Lúc Vương tộc họ Quan của ông ra tay giết hại một cô gái bình thường sao không thấy nghĩ tới chuyện làm thế liệu có hạ thấp thân phận của mình không?”
“Giờ lại muốn dùng đạo đức ép buộc tôi, lấy cái cớ vớ vẩn như vậy để ngăn cản tôi ra tay với người của Vương tộc họ Quan à?”
Chú Đức đã vã mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng nói: “Chuyện này đúng là lỗi của bọn họ, nhưng việc đã xảy ra thì không cách nào thay đổi được nữa”.
“Cậu xem thế này có được không? Vương tộc họ Quan xin lấy một trăm tỷ để mong cậu Thanh đây giơ cao đánh khẽ, được không ạ?”
Dương Thanh hờ hững liếc nhìn chú Đức một cái: “Vậy tôi cho Vương tộc họ Quan một nghìn tỷ để đổi lấy tính mạng của người trong Vương tộc họ Quan, các ông có đồng ý không?”
Sắc mặt chú Đức cứng đờ cả ra, ông ta biết, Dương Thanh đã quyết tâm muốn lấy mạng Quan Hồng Vĩ và Quan Hân rồi.
“Nói vậy tức là cậu Thanh đây nhất định không thể buông tha bọn họ?”
Chú Đức đột nhiên hỏi, giọng bỗng điềm tĩnh hẳn đi.
“Đúng vậy thì thế nào?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
“Nếu đã vậy, tôi đây chỉ có thể liều mạng đánh với cậu một trận!”
Chú Đức hít sâu một hơi, khí thế toàn thân như đã biến hóa hẳn đi.
Lão ta che trước mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân, nhìn về phía Dương Thanh, sắc mặt cực kì căng thẳng.
“Tính tình người của Vương tộc họ Quan thế nào, ông hẳn đã hiểu rất rõ, liều mạng vì hai kẻ bại hoại như thế, có đáng không?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Dẫu sao Chú Đức cũng là cao thủ Vương Cảnh, nếu cứ vậy giết mất thì đúng là hơi đáng tiếc.
“Có gì mà đáng hay không đáng, nếu tôi đã là người của Vương tộc họ Quan thì bảo vệ người của Vương tộc này chính là trách nhiệm của tôi”.
Chú Đức bình thản đáp.
“Quy thuận tôi, tôi thưởng cho ông một cơ hội!”
Dương Thanh vừa dứt lời, một hơi thở hùng hồn tản ra từ trên người anh, trong nháy mắt đã bao phủ cả chú Đức vào trong đó.
Thời khắc này, ánh mắt chú Đức trở nên khiếp sợ cực độ, lão ta không dám tin, thốt lên: “Cậu, cậu là cao thủ Thần Cảnh?”
Chú Đức còn tưởng rằng Dương Thanh là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chưa từng nghĩ tới chuyện anh là cao thủ Thần Cảnh.
Mãi cho tới giây phút này, lão ta cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ không thể hình dung nổi đang toát ra từ Dương Thanh, kể cả Quan Vương cũng không có được hơi thở mạnh mẽ cỡ đó.
Trước mặt Dương Thanh, lão ta chợt nảy sinh ý tưởng quỳ xuống quy phục.
Đúng vậy, chỉ có cao thủ Thần Cảnh mới có thể phát ra hơi thở mạnh mẽ cỡ đó.
Tới lúc này, chú Đức mới ý thức được, trước đây mình chủ động tấn công Dương Thanh là hành vi buồn cười cỡ nào.
Có thể nói hành vi của lão ta khi đó chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Trước mặt một cao thủ mang thực lực khủng bố vượt qua cả Vương Cảnh thì một cao thủ Vương Cảnh nho nhỏ như lão ta có thể làm gì để ngăn cản người này?
“Xin lỗi, tôi xin từ chối!”
Lát sau, chú Đức bỗng lắc đầu, nội tâm đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Tôi là người của Vương tộc họ Quan thì chết cũng phải làm ma của Vương tộc họ Quan này, tính mạng của tôi là do Quan Vương ban cho, đời này tuyệt đối không thể quy phục người thứ hai”.
Nghe lão ta nói thế, sắc mặt Dương Thanh lộ vẻ cảm khái nhưng lòng lại vẫn không cam.