“Người ta đồn rằng Tướng quân Dương Bất Bại của ở vùng biên giới phía Bắc có thực lực rất kinh khủng, được gọi là Chiến Thần Bất Bại, một người có thể đối địch được nửa quốc gia. Lãnh địa bất khả chiến bại ở biên giới phía Bắc mà người đó gây dựng còn có thể trấn áp được các nước ở biên giới phía Bắc.
“Cũng có tin đồn rằng Tướng quân ở biên giới phía Bắc còn rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng đã đạt đến Thần Cảnh. Cho dù là thiên tài võ thuật của gia tộc Cổ Võ thì cũng còn kém xa người đó”.
Khi Quan Hồng Nghị nói những điều như thế này, vẻ mặt ông ta đầy sự cung kính. “Cũng chỉ có thanh niên anh tài như Tướng quân ở biên giới phía Bắc mới xứng đáng với danh hiệu rường cột quốc gia và cũng xứng đáng với danh hiệu Chiến Thần Bất Bại”.
“Một tài năng trẻ như vậy thực sự là may mắn cho Chiêu Châu!”
Quan Hồng Nghị lại nói.
Quan Vương gật đầu không nói gì nữa, nhưng vẻ lo lắng trên mặt lão ta càng ngày càng rõ nét hơn. “Bố, bố bị sao vậy?”
Nhìn thấy Quan Vương không nói mà vẫn có vẻ nặng nề, Quan Hồng Nghị không khỏi hỏi. “Con nói xem, nếu Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc thì sao?”
Quan Vương nhìn thẳng vào Quan Hồng Nghị và trầm giọng hỏi. “Cái gì?”
Quan Hồng Nghị chợt đầy vẻ kinh ngạc: “Bố, làm sao có thể như vậy được chứ?”
“Cậu ta còn trẻ như vậy, cho dù thực lực của cậu ta thực sự rất mạnh nhưng cũng không thể là Tướng quân ở biên giới phía Bắc được chứ?”
“Nếu cậu ta đúng là người đó thì còn nói nhiều lời nhảm nhí với chúng ta làm gì, e rằng con đã bị cậu ta giết chết từ lâu rồi”.
Quan Vương trầm giọng nói: “Chúng ta đều biết Tướng quân ở biên giới phía Bắc còn có một cái tên khác là Dương Bất Bại, có tin đồn cậu ta chưa tới ba mươi tuổi”.
“Còn Dương Thanh, cũng họ Dương, và cũng chưa đầy ba mươi tuổi”.
“Không chỉ vậy, thông tin duy nhất mà chúng ta có được là cậu ta đã đến phương Bắc vào năm năm trước. Còn sau đó, chúng ta không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cậu ta”.
“Còn Khương Hùng năm xưa là chiến sĩ bước ra từ vùng biên giới phía Bắc. Hôm nay sau khi nhìn thấy Dương Thanh, ông ta đã quỳ xuống trước đám đông và cầu xin được ban cho cái chết”.
“Còn cả Hồng Đại Cường, chỉ huy cao nhất của chiến vực đóng ở Vương thành Quan, hôm nay cũng đích thân dẫn người đến thôn Ngô Gia. Khi đối mặt với Đổng Chiêm Cương, Hồng Đại Cường tỏ vẻ rất kính trọng và nghe răm rắp theo lời ông ta.
“Mà Đổng Chiêm Cương lại là một tùy tùng ở bên cạnh Dương Thanh”.
“Nếu cậu ta không phải là Tướng quân ở vùng biên giới phía Bắc thì tất cả những điều này phải giải thích thế nào đây?”
Quan Vương liên tục nói.
Lão ta còn chưa nói ra những điểm đáng nghi thì mặt Quan Hồng Nghị đã tái mét, sau khi lão ta nói xong thì miệng Quan Hồng Nghị đã mở to, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Tất cả những dấu hiệu này có thể cho thấy Dương Thanh chính là Tướng quân vùng biên giới phía Bắc với danh hiệu là Dương Bất Bại có thể địch lại nửa quốc gia”.
Giọng nói của Quan Vương vô cùng trịnh trọng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng. “Bố, cậu ta, cậu ta thực sự là Dương Bất Bại sao?”
Quan Hồng Nghị có cảm giác như đang nằm mơ, cho dù trong lòng biết rõ những suy đoán của Quan Vương là đúng, nhưng ông ta vẫn không thể tiếp nhận được Tướng quân vùng biên giới phía Bắc lại trẻ tuổi như thế.
Quan Vương gật đầu: “Mặc dù nhà họ Khương là một trong những gia tộc giàu có hàng đầu ở Vương thành Quan, nhưng Khương Hùng chưa bao giờ có ý thức của một gia tộc bị phụ thuộc, ông ta luôn độc lập, căn bản chưa bao giờ nghe theo mệnh lệnh của Vương tộc họ Quan”.
“Nếu không phải ông ta từng là chiến sĩ trở về từ biên giới phía Bắc thì làm sao bố có thể để yên cho nhà họ Khương được?”
“Bây giờ Tướng quân vùng biên giới phía Bắc đích thân đến Vương thành Quan, ba ngày sau còn muốn đến nhà họ Khương. E rằng sau này Vương tộc họ Quan sẽ càng khó khống chế nhà họ Khương hơn”.
Một núi không thể có hai hồ chính là đây.
Là người đứng đầu của Vương thành Quan, đương nhiên Quan Vương không thể dung thứ cho sự tồn tại của một vị Vương thứ hai.
Bây giờ Dương Thanh đã xuất hiện, Quan Vương cảm thấy một nguy cơ chưa từng có. “Bố, vậy chúng ta phải làm sao?”