Không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, còn có nguy cơ phải ngồi tù.
Kinh khủng hơn là phải bồi thường cho tập đoàn Nhạn Thanh một trăm tỷ.
Đừng nói là một trăm tỷ, dù là một triệu bọn họ cũng không đền nổi!
“Các người còn muốn kiện tập đoàn Nhạn Thanh nữa không?”
Dương Thanh hỏi bọn họ.
“Cậu, cậu muốn nói gì?”
Một người chột dạ, lắp bắp nói: “Chúng tôi không hãm hại các người, chúng tôi chỉ nói sự thật”.
Dương Thanh gật đầu: “Tạm thời cứ xem như các người nói thật. Dù sao giấy khám sức khỏe của người chết sắp được kiểm tra rồi”.
“Còn các người tốt nhất hãy cầu nguyện đi. Mong là tài khoản của các người đừng có một khoản tiền không rõ lai lịch nào. Nếu không coi như lời khai của các người không đúng”.
“Vậy thì sẽ bị điều tra”.
Mỗi một câu nói của Dương Thanh đều khiến phòng tuyến tâm lý của đám người nhà nạn nhân dần sụp đổ.
“Nếu các người bị ai đó uy hiếp, hoặc là biết gì đó, có thể nói với tôi”.
Dương Thanh lại bổ sung thêm một câu: “Người nào nói cho tôi biết điều tôi muốn biết trước, tôi sẽ thưởng một triệu”.
Ngay sau đó, trong mắt mấy người kia đều lóe sáng.
Nhưng vẫn không ai chịu nói ra trước tiên, có thể là vì không tin Dương Thanh.
Đúng lúc này, cậu Vương bỗng nhiên chạy tới: “Đội trưởng Cung, điều tra được giấy khám sức khỏe của nạn nhân trước khi chết rồi”.
“Bọn họ đều bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được chưa tới một tháng nữa”.
“Không chỉ như thế, chúng tôi còn phát hiện trong tài khoản ngân hàng của người thân mới được chuyển khoản một trăm nghìn”.
Quả nhiên là thế. Cuối cùng lông mày của Dương Thanh cũng dãn ra.
Chỉ với những chứng cứ này đã có thể chứng minh, người ngã chết có vấn đề.
“Thích Quyên! Đặng Tiểu Bội!”
Cung Chính đọc báo cáo điều tra cậu Vương đưa, lạnh lùng nhìn người thân nạn nhân.
Khi ông ta gọi tên hai người này, hai người phụ nữ trung niên lập tức hoảng sợ.
Bọn họ chính là vợ của người chết.
Tài khoản của bọn họ đều đột nhiên có thêm một trăm nghìn.
“Các người còn muốn nói gì nữa không?”
Cung Chính cả giận nói.
“Anh cảnh sát, tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ khai hết!”
“Tôi cũng biết sai rồi, tôi cũng sẽ khai hết!”
Cả hai lập tức gào khóc cầu xin.
Dương Thanh gật đầu: “Tạm thời cứ xem như các người nói thật. Dù sao giấy khám sức khỏe của người chết sắp được kiểm tra rồi”.
“Còn các người tốt nhất hãy cầu nguyện đi. Mong là tài khoản của các người đừng có một khoản tiền không rõ lai lịch nào. Nếu không coi như lời khai của các người không đúng”.
“Vậy thì sẽ bị điều tra”.
Mỗi một câu nói của Dương Thanh đều khiến phòng tuyến tâm lý của đám người nhà nạn nhân dần sụp đổ.
“Nếu các người bị ai đó uy hiếp, hoặc là biết gì đó, có thể nói với tôi”.
Dương Thanh lại bổ sung thêm một câu: “Người nào nói cho tôi biết điều tôi muốn biết trước, tôi sẽ thưởng một triệu”.
Ngay sau đó, trong mắt mấy người kia đều lóe sáng.
Nhưng vẫn không ai chịu nói ra trước tiên, có thể là vì không tin Dương Thanh.
Đúng lúc này, cậu Vương bỗng nhiên chạy tới: “Đội trưởng Cung, điều tra được giấy khám sức khỏe của nạn nhân trước khi chết rồi”.
“Bọn họ đều bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được chưa tới một tháng nữa”.
“Không chỉ như thế, chúng tôi còn phát hiện trong tài khoản ngân hàng của người thân mới được chuyển khoản một trăm nghìn”.
Quả nhiên là thế. Cuối cùng lông mày của Dương Thanh cũng dãn ra.
Chỉ với những chứng cứ này đã có thể chứng minh, người ngã chết có vấn đề.