Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây, mặc dù Vương Quan và Khương Hùng đã quen biết nhau từ lâu, thậm chí theo một khía cạnh nào đó, Vương tộc họ Quan chính là chỗ dựa cho nhà họ Khương.

 

Tuy nhiên Vương Quan chưa bao giờ xưng hô anh em với Khương Hùng, nhưng hôm nay lão ta lại gọi Khương Hùng là anh trước đám đông, điều này khiến cho Khương Hùng được nở mày nở mặt.

 

Những người thuộc các gia tộc trong Vương thành ở xung quanh đều rất ngạc nhiên.

 

Mọi người đều hiểu tại sao Quan Vương lại gọi Khương Hùng là anh, tất cả chỉ vì người thanh niên đang chịu tang thần y Phùng kia.

 

Khương Hùng không vui vẻ gì lắm với sự nhiệt tình của Vương Quan, lão ta chỉ hờ hững nói: “Quả đúng là duyên phận!”

 

Lúc này, Khương Hùng cũng đang tự trách mình.

 

Đương nhiên lão ta hiểu rõ có lẽ Vương Quan đã đoán được chân tướng nào đó, nếu không lão ta sẽ không chủ động gọi mình là anh.

 

Dù sao thì danh tính của Dương Thanh cũng là một bí mật, các quan chức ở Chiêu Châu không hề tiết lộ điều đó ra ngoài.

 

Bây giờ lại bởi vì xúc động của mình mà để Vương Quan đoán ra một số sự thật, lão ta phải chịu trách nhiệm về vấn đề này.

 

“Ông Khương, ông bị bệnh sao?”

 

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

 

Lúc đầu khi Khương Lực đến đây chính là để tìm thần y Phùng đến khám cho Khương Hùng nên mới xảy ra mâu thuẫn.

 

Bây giờ, Khương Hùng lại chống gậy, đi đứng không vững, vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là bệnh đã hết đường cứu chữa rồi.

 

Khương Hùng thở dài: “Hồi đó trên chiến trường tôi đã bị thương rất nặng, hiện giờ tuổi cũng đã cao, hậu di chứng cũng dần dần xuất hiện, thân thể ngày một không được như lúc trước nữa rồi”.

 

“Tôi đã khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều. Không biết Khương Lực lấy tin tức về thần y Phùng ở đâu, liền chạy tới đây tìm thần y Phùng”.

 

“Nếu nó nói sớm cho tôi biết về hành tung của thần y Phùng thì tôi đã tự mình đến thăm hỏi, sao có thể để nó đến chỗ thần y Phùng gây chuyện được chứ?”

 

Sau khi Khương Lực nghe Khương Hùng nói vậy liền đầy vẻ tự trách: “Ông nội, cháu biết mình sai rồi!”

 

“Hừ!”

 

Khương Hùng lạnh lùng nhìn Khương Lực và nói: “Đợi lát nữa về để xem tôi trừng trị cậu thế nào”.

 

“Ông Khương, ông đến thật không đúng lúc, tối qua thần y Phùng đã qua đời rồi. Bệnh của ông chỉ có thể tìm thần y khác thôi!”

 

Dương Thanh nói, trên mặt vẫn mang vẻ bi thương.

 

Trong lòng anh cảm thấy rất kính trọng Khương Hùng.

 

Anh cũng muốn giúp Khương Hùng, nhưng thần y Phùng đã qua đời rồi.

 

“Không sao!”

 

Vẻ mặt Khương Hùng rất bình tĩnh: “Bao nhiêu năm nay tôi cũng đã sớm quen rồi. Sau này có thể gặp được thần y có thể chữa khỏi được bệnh của tôi hay không đều nhờ vào duyên phận”.

 

“Qua một thời gian nữa, có thể tôi sẽ tìm một thần y để chữa trị cho em gái tôi, nếu thuận tiện, tôi có thể nhờ thần y đó đến chữa bệnh cho ông”.

 

Dương Thanh đột nhiên cất tiếng, ông Phùng từng đồng ý với anh là sẽ tìm một thần y khác giúp chữa bệnh cho Mễ Tuyết.

 

“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều!”

 

Khương Hùng cảm ơn.

 

“Anh Thanh, em có thể trị được bệnh của ông cụ này!”

 

Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Tiểu Uyển chợt vang lên.

 

Phùng Tiểu Uyển đã khóc cạn nước mắt, trên mặt lúc này vẫn còn lưu lại vết tích, trông cô ta rất đáng thương.

 

Thần y Phùng là người thân nhất của cô ta trên thế giới này, vậy nên cô ta mới là người đau buồn nhất khi ông ấy đột ngột qua đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK