Chương 1787:
“Là… Là thuốc mỡ Tiểu Uyển đưa cho mình?”
Lạc Bân kinh hãi nói, bỗng nhớ tới hôm qua lúc Phùng Tiểu Uyển đưa thuốc mỡ cho ông ta có nói đây là thuốc mỡ do chính Phùng Tiểu Uyển nghiên cứu chế tạo.
Thế chẳng phải có nghĩa là Phùng Tiểu Uyển nắm trong tay cách điều chế loại thuốc mỡ này hay sao?
Căn cứ theo khối tài sản hiện nay của tập đoàn Nhạn Thanh, nếu sản xuất loại thuốc mỡ này quy mô lớn thì sẽ đem đến lợi nhuận lớn đến mức nào?
Nghĩ đến đây, hơi thở Lạc bân dồn dập hẳn, vội vả gọi điện thoại cho Phùng Tiểu Uyển. Vì quá kích động nên giọng ông ta hơi run rẩy: “Tiểu Uyển, cháu đang ở đâu? Bây giờ chú sẽ đi tìm cháu ngay?”
Lạc Bân quá kích động nên giọng run rẩy.
Phùng Tiểu Uyển nhận được điện thoại cũng khó hiểu, không biết sao mới sáng sớm mà Lạc Bân đã đòi gặp mình?
Nhưng cô ta vẫn nói: “Chú Lạc, cháu sắp đến phòng khám Ái Dân rồi, hay là chú nói cho cháu biết chú đang ở đâu đi, cháu sang đó tìm chú nhé?”
Trời còn sớm, Phùng Tiểu Uyển có thói quen dậy sớm. Vương Chiến còn đang ở phòng khám nên cô ta định sang đó xem thử.
“Không cần đâu, bây giờ chú sẽ sang tìm cháu ngay”.
Lạc Bân nói xong, Phùng Tiểu Uyển chưa kịp cúp máy thì ông ta đã cúp trước.
Ban nãy vệ sinh cá nhân, ông ta chỉ đánh răng, rửa tay, chưa kịp rửa mặt, mặt đầy dầu, tóc cũng rối bời.
Ông ta vội vã mặc quần áo, không kịp bẻ cổ áo, trông cứ hệt như một kẻ lang thang đầu bù tóc rối chứ đâu phải tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn?
Chặng đường vốn dĩ cần nửa tiếng đồng hồ nay Lạc Bân chỉ chạy mười lăm phút là đến phòng khám.
“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển!”
Mới vừa xuống xe, Lạc Bân đã hô to.
“Chú Lạc, cháu ở đây…”
Phùng Tiểu Uyển nghe giọng Lạc Bân, vội chạy ra ngoài phòng khám thì thấy Lạc Bân đầu bù tóc rối nhưng dáng vẻ lại vô cùng kích động, bước vào phòng khám.
“Chú Lạc, chú sao thế? Có chuyện gì gấp hả?”
Nhìn Lạc Bân như vậy, Phùng Tiểu Uyển thấy hơi buồn cười, ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu Uyển, cháu nhìn đi, nhìn đi nhìn đi!”
Lạc Bân giơ tay phải ra, xắn tay áo lên để lộ vết sẹo mấy mười mấy năm của mình.
Lúc này vết sẹo chỉ còn dấu mờ mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra nơi này đã từng có vết sẹo.
Lạc Bân là một người cực kỳ chú trọng hình tượng, không ai biết vì trị vết sẹo này, ông ta đã tốn biết bao nhiêu công sức nhưng không hề có chút hiệu quả nào.
Nhưng Phùng Tiểu Uyển chỉ đưa cho ông ta một lọ thuốc mỡ tự chế, chỉ dùng một đêm mà dường như vết sẹo đã biến mất.
Có thể hiểu bây giờ Lạc Bân đang kích động đến nhường nào.
“Chúc Lạc, cánh tay chú có bị gì đâu, cháu còn tưởng thuốc mỡ cháu đưa cho chú làm cánh tay chú bị gì”.
Phùng Tiểu Uyển cười nói.
“Ý chú không phải vậy, chú muốn nói là tối qua chú chỉ dùng một lần mà vết sẹo mười mấy năm đã gần như biến mất, có thể nửa ngày nữa thôi những dấu vết cuối cùng của vết sẹo cũng sẽ biến mất”.
Lạc Bân kích động nói.
Bây giờ Phùng Tiểu Uyển mới hiểu Lạc Bân kích động vì chuyện gì, thì ra là vì hiệu quả của thuốc mỡ mình đưa quá rõ rệt.
“Tiểu Uyển, cháu đúng là thiên tài! Chú già thế rồi mà lần đầu tiên thấy thần y giỏi giang như cháu. Với năng lực của cháu, sợ rằng khắp Chiêu Châu này không ai có thể sánh bằng, đúng không?”
Lạc Bân thoải mái khen Phùng Tiểu Uyển.