Khương Long Phi đột nhiên do dự, chỉ ngập ngừng hai chữ mà không dám nói tiếp. “Nói!”
Khương Hùng đột nhiên nhưởng mày, lạnh lùng nói. “Theo như bố căn dặn, nhánh hai và nhánh ba không phối hợp lắm về việc điều động nhân lực, chỉ tùy tiện sắp xếp vài người canh giữ thôi”.
Khương Long Phi thận trọng nói: “Tuy nhiên, những nhánh khác lại rất hợp tác, cao thủ tùy chúng ta điều động mới đảm bảo được công tác an ninh cho ngày hôm nay”.
Điều làm Khương Long Phi, Khương Lực rất bất ngờ đó là Khương Hùng không hề tức giận, chỉ là sắc mặt có chút ảm đạm. “Nhánh hai và nhánh ba đều mong bố chết đây mà!”
Khương Hùng lạnh lùng nói: “Chỉ khi bố chết đi thì họ mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản vị trí chủ nhà. Có điều lần này e rằng phải khiến họ thất vọng rồi”.
Khương Long Phi không dám nói gì, chỉ run rẩy đứng ở một bên.
Nếu không phải võ công của ông ta yếu ớt thì cũng không đến nỗi khiến Khương Hùng không có người kế vị.
Gia tộc giàu có chỉ đứng sau Vương tộc giống như nhà họ Khương, chủ gia tộc ít nhất cũng phải ở Vương Cảnh hậu kỳ.
Thực lực của Khương Long Phi thuộc Vương Cảnh sơ kỳ, nếu so với các gia tộc giàu có bình thường khác thì rất mạnh.
Nhưng thân là thế hệ sau của Khương Hùng, chỉ dựa vào chút thực lực này, ông ta không thể thay thế Khương Hùng trở thành chủ gia tộc kế nhiệm của nhà họ Khương. “Bố, chắc là cậu Thanh cũng sắp đến rồi. Giờ con ra ngoài tiếp đón!”
Khương Long Phi liếc nhìn thời gian rồi nói. “Con còn chưa đủ tư cách tiếp đón cậu Thanh đâu, để bố đích thân đi!”
Khương Hùng nói xong liền chống gậy đứng lên.
Hôm trước Phùng Tiểu Uyển đưa cho lão ta ba viên thuốc, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải uống một viên, đến hôm nay dù chỉ mới uống được hai ngày liền nhưng lão ta có thể cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình tốt hơn rất nhiều.
Ba ngày trước, lão ta chống gậy rất khó khăn, nhưng hôm nay đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Điều này khiến lão ta tin tưởng hơn về phương pháp điều trị mà mình sắp phải đối mặt.
Khương Long Phi và Khương Lực cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tuy nhiên, bọn họ vừa bước ra khỏi phòng thì có bảy tám người đi tới, nhưng lại chia làm hai đội.
Hai đội được dẫn đầu bởi hai cụ già mặc Hoa phục. “Chủ gia tộc, nghe nói hôm nay ông đi gặp một vị khách quý?”
Một trong hai ông già bước tới cười hớn hở, nhìn Khương Hùng và hỏi. Một ông già khác cũng cười nói: “Nghe nói còn có một vị thần y muốn chữa trị cho chủ gia tộc nữa?”
Sắc mặt Khương Hùng hơi thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng hơn.
Không có nhiều người biết chuyện này, lão ta chắc chắn rằng Khương Long Phi và Khương Lực sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Mặc dù nhiều người đã tận mắt chứng kiến những gì xảy ra ở thôn Ngô Gia ngày hôm đó, nhưng với sự can thiệp của Quan Vương, không ai dám tiết lộ nửa lời.
Nhưng hai lão già này lại biết chuyện. “Chủ nhánh hai và chủ nhánh ba, hai người đến đây hùng hổ như vậy là định ép cung sao?”
Khương Hùng trả lời câu hỏi với một khuôn mặt lạnh lùng. “Chủ gia tộc nặng lời rồi!”
Chủ nhánh hai cười nói: “Tôi đã bàn bạc với chủ nhánh ba và quyết định bổ nhiệm người thừa kế chức vị chủ gia tộc trước”.
Chủ nhánh ba cũng cười nói: “Chủ gia tộc, bệnh tình của ông càng ngày càng nghiêm trọng, có thể thấy là sắp không thể đi lại được nữa rồi. Tôi và chủ nhánh hai lo là thần y mà ông tìm đến nhỡ đâu chỉ là một tên lang băm, chữa trị làm cho bệnh tình của ông nghiêm trọng hơn, lỡ như ông có bề gì thì nhà họ Khương biết phải làm sao?”
Tuy ngoài miệng chủ nhánh hai và chủ nhánh ba nói không phải ép buộc, nhưng ý tứ trong lời nói thì vô cùng rõ ràng, họ chính là đến để ép Khương Hùng.
Ông ăn nói kiểu gì đấy?”
Khương Long Phi bỗng nhiên tức giận hỏi chủ nhánh ba: “Thế nào gọi là nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
“Bố tôi còn đang sống sở sở ra mà các ông đã không đợi được nữa rồi sao?”
Chủ nhánh ba lập tức nhướng mày: “Cậu nói chuyện với người bề trên như vậy đấy à? Có còn văn hóa hay không thế?”