Chương 681:
Nắm đấm của Dương Thanh đánh thẳng vào cánh tay của ông Đường, khiến lão ta bị đẩy lùi mấy bước.
“Tôi tôn trọng ông là tiền bối, không muốn ra tay nên ông đừng ép tôi. Ông biết mà, ông không phải đối thủ của tôi”.
Dương Thanh không thừa thắng xông lên mà tiếp tục thuyết phục.
Sắc mặt ông Đường trở nên nghiêm trọng. Lão ta đã biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng lão ta có sứ mệnh quan trọng. Nếu Vũ Văn Bân xảy ra chuyện, lão ta khó lòng thoát tội.
“Với thực lực của ông, bảo vệ một thằng vô dụng như vậy đúng là lãng phí. Nếu ông đồng ý đi theo tôi, nhà họ Tào cho ông cái gì tôi sẽ đền ông gấp bội”.
Dương Thanh nói tiếp.
Thực lực của ông Đường mạnh hơn cả Mã Siêu. Nếu dưới tay anh có cao thủ cấp bậc này chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Bây giờ anh đã quyết định dẫn cả nhà về Yến Đô ở, kẻ địch sẽ ngày càng mạnh hơn.
Nếu có ông Đường bảo vệ, áp lực của anh sẽ giảm bớt không ít.
Nhưng ông Đường không thể đi theo Dương Thanh, lắc đầu nói: “Nhà họ Tào có ơn với tôi. Mạng của tôi được nhà họ Tào cho, dù có chết vì nhà họ Tào tôi cũng phải trả ơn!”
Rốt cuộc Dương Thanh đã hiểu không có hi vọng thuyết phục ông Đường đi theo mình.
“Vậy thì tôi đành phải đắc tội!”
Vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc hẳn lên. Trước giờ anh chưa từng nương tay với kẻ thù.
Ông Đường cũng không dám chủ quan, lập tức tập trung toàn bộ sức lực, vọt tới chỗ Dương Thanh.
Thoáng chốc, lão ta đã đối mặt với anh.
“Bịch!”
Dương Thanh không nương tay nữa, đấm mạnh vào ngực lão ta.
Ông Đường như con diều đứt dây bay ngược ra xa mấy mét rồi rơi xuống.
Tốc độ của ông Đường rất nhanh, nhưng thực lực vẫn thua kém Dương Thanh rất nhiều.
Lão ta không thể chống lại một đấm của Dương Thanh, phun máu ra, cả người đau nhức.
Thế nhưng lão ta vẫn giãy giụa bò lên, trong lòng khiếp sợ tột độ.
Trước đó ở club Hoàng Kim, lão ta đã biết Dương Thanh vô cùng mạnh. Nhưng đến tận bây giờ, lão ta mới nhận ra, anh vẫn luôn đánh rất nhẹ nhàng.
Lão ta không đoán được thực lực của Dương Thanh mạnh đến mức nào.
Bởi vì lão ta không đủ khả năng ép Dương Thanh đánh hết sức.
Lúc này, Mã Siêu đã tới gần chiếc Bentley, đấm vỡ cửa kính xe, túm tài xế ra ngoài.
Chỉ khi giải quyết tài xế mới có thể bảo đảm Vũ Văn Vân không thể chạy thoát.
Trong xe.
Vũ Văn Bân thấy Mã Siêu đấm vỡ cửa kính, một tay lôi tài xé ra ngoài đã sợ ngây người.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Vũ Văn Bân khiếp đảm, bỗng thấy hối hận vì khiêu khích Dương Thanh.
Nhưng giờ đây hối hận cũng đã muộn.
“Thằng chết tiệt, mày tự cút ra ngoài hay phải để tao lôi mày ra?”
Mã Siêu cười híp mắt nói.
“Tôi… tôi tự xuống xe!”, cuối cùng Vũ Văn Bân cũng hạ quyết tâm.
Giọng điệu giống như thà tự xuống xe chịu đau ít còn hơn bị Mã Siêu lôi xuống.
Nhưng đúng lúc ấy, một gã sát thủ áo đen đột nhiên xuất hiên, tay cầm một con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Mã Siêu.
“Roẹt!”
Mã Siêu không kịp tránh, cánh tay bị lưỡi dao rạch một đường.
Nhưng anh ta không có cơ hội phản ứng, lưỡi dao đã lại đâm tới.