Chương 431: Không phải chuyện tốt
Bọn họ đều biết chuyện Trương Hằng tới Nam Dương, bây giờ nghe tin ông ta đã chết, ai cũng không nén nổi kinh ngạc.
Ngưu Căn Huy nổi giận đùng đùng, siết chặt hai tay, cắn răng nói: “Là tôi hại Trương Hằng!”
“Nếu tôi không đánh giá thấp thực lực của thằng nhóc kia, sao Trương Hằng lại bị cậu ta giết được?”
Ngưu Căn Huy vô cùng ân hận.
Đồng thời cũng tiết lộ cho Thạch Giang biết ai đã giết Trương Hằng.
“Không ngờ hung thủ hại chết Trương Hằng lại là cậu ta!”
Thạch Giang cực kỳ kinh hãi.
Lão ta vẫn không thể quên được dáng vẻ bá đạo của Dương Thanh trong hội giao lưu lần trước.
Lão ta nhớ lại mình vẫn âm thầm tranh đấu với Dương Thanh, nghe tin Trương Hằng bị giết, lão lại cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.
“Điều tra toàn bộ thông tin về thằng nhóc kia trước khi trời sáng cho tôi!”
Hai mắt Ngưu Căn Huy đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thạch Giang.
“Vâng thưa ông Chín!”
Thạch Giang run lẩy bẩy, vội vàng đáp lời.
Hiện giờ chọc giận Ngưu Căn Huy chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Ngưu Căn Huy đang vô cùng hối hận, vốn chỉ định cho Trương Hằng thăm dò Nam Dương, nào ngờ lại hại ông ta mất mạng.
Dù hai người là thầy trò nhưng tuổi tác chênh lệch không lớn, ngày thường thân thiết như anh em.
Bao nhiêu năm qua, Trương Hằng vẫn luôn đi theo Ngưu Căn Huy, giúp ông ta rất nhiều việc.
Có thể nói không có Trương Hằng sẽ không có Ngưu Căn Huy của hôm nay.
Vậy nên ông ta bắt buộc phải tự mình trả mối thù này!
“Ba ngày sau, tôi muốn cả Nam Dương và Giang Bình đều thuộc về Hiệp hội Võ thuật”.
Tuy rất đau lòng nhưng Ngưu Căn Huy vẫn rất tỉnh táo, trầm giọng nói: “Chi hội Giang Bình phải chuẩn bị thật tốt, nếu lần này không chiếm được hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, chi hội Giang Bình cũng không cần tồn tại nữa!”
Nghe vậy, đám người xung quanh đều run sợ.
Bọn họ đều là người nắm quyền trong chi hội Giang Bình, ai cũng hiểu được ý của Ngưu Căn Huy.
Một khi chi hội Giang Bình bị giải tán, bọn họ đều sẽ bị phân ra các chi hội khác nhau, bắt đầu lại từ đầu.
Rất khó quay về địa vị như ở chi hội Giang Bình.
“Ông Chín yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nuốt trọn hai tỉnh này!”
Thạch Giang vội vàng nói, những người còn lại cũng thi nhau hứa hẹn.
Tiếng reo hô vang vọng khắp chi hội Giang Bình.
“Dương Thanh, mày giết em trai tao, giờ lại giết đệ tử của tao. Tao phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Ánh mắt Ngưu Căn Huy cực kỳ dữ tợn và tràn ngập sát khí.
Rất nhiều người vô thức rùng mình, hiện giờ trông ông ta rất khủng bố.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi Nam Dương với Hàn Khiếu Thiên.
Trên đường đi, Hàn Khiếu Thiên kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho anh nghe.
“Nghĩa là cao thủ mạnh nhất Nam Dương đã bị giết. Chỉ cần ba ngày sau tôi thắng được Ngưu Căn Huy, tôi sẽ trở thành người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, có quyền sai khiến mấy chục gia tộc lớn sao?”
Dương Thanh hỏi.
Hàn Khiếu Thiên gật đầu cười đáp: “Đột nhiên tôi có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như hồi trẻ ở biên giới phía Bắc!”
Dương Thanh chỉ cười không nói, thầm tính toán mấy chục gia tộc lớn của Giang Bình và Nam Dương có thể đem lại sự trợ giúp lớn đến đâu.
“Với thực lực của cậu, muốn kiểm soát Giang Bình và Nam Dương quả thực dễ như trở bàn tay”.
Hàn Khiếu Thiên bỗng nói tiếp: “Đến lúc đó, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám khinh thường cậu nữa”.
Một người trẻ tuổi có thực lực mạnh mẽ, còn nắm giữ mấy mươi gia tộc lớn của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, một khi trưởng thành sẽ là nỗi ác mộng của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
“Bây giờ chỉ chờ xem màn thể hiện đặc sắc của cậu Thanh trong hội võ Giang Bình ba ngày sau”.
Hàn Khiếu Thiên rất chờ mong.
Dương Thanh lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chỉ e chuyện lần này không đơn giản như vậy”.
“Ý cậu là sao?”
Hàn Khiếu Thiên cũng trầm giọng hỏi.
“Hy vọng chỉ là tôi nghĩ nhiều”.
Dương Thanh không chịu giải thích.
Nhưng trong lòng anh lại thấy hơi lo lắng.
Trước kia các gia tộc ở Yến Đô hầu như không hề nhúng tay vào chuyện của các tỉnh khác. Thế nhưng dạo gần đây, rất nhiều gia tộc lớn ở Yến Đô thi nhau chiếm đoạt các gia tộc đứng đầu mỗi tỉnh.
Hiệp hội Võ thuật muốn đồng thời nuốt trọn Giang Bình và Nam Dương, chẳng lẽ các gia tộc ở Yến Đô đều nhắm mắt làm ngơ sao?
Đối với Giang Bình, đây không phải chuyện gì tốt đẹp.