Chương 1350:
Đổng Chiêm Cương đích thân dẫn đường, đưa Dương Thanh đến chỗ một chiếc máy bay tư nhân.
Khi Dương Thanh lên máy bay, Đổng Chiêm Cương cũng đi theo anh. “Ông đi theo tôi làm gì thế?”
Dương Thanh nhíu mày.
Đổng Chiêm Cương run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Ông Phùng có lệnh, tôi phải theo sát Tướng quân, với những chuyện mà Tướng quân không tiện ra mặt thì cứ để tôi làm”.
Nghe thấy Đổng Chiêm Cương nói thế, Dương Thanh mới thu bớt khí thế của mình: “Cất cánh đi!”
Đổng Chiêm Cương thầm thở phào nhẹ nhõm, vội bảo máy bay cất cánh. “Tướng quân…
Đổng Chiêm Cương vừa mở miệng thì đã bị Dương Thanh ngắt lời: “Tôi đã rời khỏi biên giới phía Bắc rồi, gọi tôi là Tướng quân không thích hợp đầu”.
Tuy Dương Thanh là thần thoại của biên giới phía Bắc nhưng đã từ chức, bây giờ biên giới phía Bắc đã có Tướng quân mới, nếu vẫn gọi anh là Tướng quân thì đúng là không hợp lý thật. “Cậu Thanh?”
Đổng Chiêm Cương gọi thử, thấy Dương Thanh không phản đối thì mới thận trọng nói: “Ông Phùng bảo tôi chuyển lời cho cậu, ông ấy nói “Những năm gần đây, Vương tộc ngày càng hống hách, chắc chắn phải dội cho họ một gáo nước lạnh, nhưng cậu Thanh vẫn cần có chừng mực”. “Mặt khác, trong khoảng thời gian cậu rời khỏi Yến Độ, sẽ có người bảo vệ những người bên cạnh cậu, trừ khi chủ của Vương tộc đích thân tới đây, bằng không, không ai làm hại được người nhà của cậu hết”.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Chắc ông Phùng không chỉ nói thế đâu nhỉ?”
Đổng Chiêm Cương hơi kinh ngạc, gật đầu: “Ông Phùng hy vọng cậu sẽ quay về, thống lĩnh bốn biên giới, viết tiếp thần thoại bất bại của cậu!”
Khi nhắc đến việc ông Phùng muốn mời Dương Thanh về thống lĩnh bốn biên giới, vẻ cung kính trong mắt Đổng Chiêm Cương càng rõ rệt hơn.
Tướng quân trấn giữ bốn biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc của Chiêu Châu đều có quyền cao chức trọng.
Bây giờ, ông Phùng lại muốn mời Dương Thanh thống lĩnh cả bốn biên giới, đây là vinh hạnh lớn tới ức nào chứ?
Khắp cả Chiêu Châu, có lẽ chỉ mình Dương Thanh được ưu ái thế thôi nhỉ?
Dương Thanh cũng hơi ngạc nhiên, hồi trước khi thống lĩnh biên giới phía Bắc, anh đã đứng ở đỉnh cao quyền lực rồi, không ngờ bây giờ anh lại có tư cách thống lĩnh cả bốn biên giới. “Cậu Thanh, ông Phùng nói, chỉ cần cậu đồng ý thống lĩnh bốn biên giới, sau này vợ con cậu sẽ được cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong âm thầm bảo vệ”.
Đổng Chiêm Cương thận trọng nói tiếp.
Ông ta cứ nghĩ mình sắp được chứng kiến sự xuất hiện của vị Tướng quân duy nhất thống lĩnh cả bốn biên giới Chiêu Châu từ xưa đến nay.
Không ngờ Dương Thanh lại dứt khoát từ chối: “Từ giây phút rời khỏi biên giới phía Bắc, tôi chỉ muốn làm một người chồng, người cha bình thường”. “Nhưng nếu có ngày chiến tranh nổ ra, Tổ quốc kêu gọi, chắc chắn tôi sẽ về và chiến thắng!”
Dương Thanh nói bằng giọng kiên định.
Vào giờ phút này, Đổng Chiêm Cương không khỏi kính trọng anh, máu trong người cũng sôi trào.
Ông ta bằng hơi mong chờ đến ngày, ở Chiêu Châu sẽ xuất hiện một nhân vật trong truyền thuyết.
Khắp Chiêu Châu, có lẽ chỉ mình Dương Thanh đạt đến cấp bậc này thôi.
Còn bây giờ, ông ta đang được theo sát Dương Thanh, đó là vinh hạnh của ông ta.
Dương Thanh cũng hơi lo lắng, nhưng sau khi biết ý của ông Phùng, sự lo âu trong lòng anh đã biến mất tăm.
Ông Phùng bảo Đổng Chiêm Cương chuyển lời tức là muốn nói với Dương Thanh, anh cứ yên tâm làm việc, nếu có vấn đề thì ông Phùng sẽ giải quyết.
Nhưng anh phải tuân theo một số giới hạn.
Bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc lớn đều rất quan trọng với Chiêu Châu.
Bốn biên giới sẽ bảo vệ Chiêu Châu, nhưng Hoàng tộc và Vương tộc lại nắm giữ kinh tế của đất nước này.
Cho dù nhà nào biến mất thì cũng sẽ mang lại cho Chiêu Châu phiền phức rất lớn.
Trong lúc Dương Thanh đang ngồi chuyên cơ đến Vương thành Quan, một chiếc Boeing 747 đã đáp xuống sân bay ở Vương thành Quan.