Chương 1772:
Cho dù ở cách xa nghìn dặm, Long Chiến vẫn có thể cảm nhận được uy thế từ trên người Long Hoàng.
“Được, Vương Chiến hiểu rõ!”
Long Chiến đỏ mắt nói.
Lão ta vốn họ Vương, tên gọi là Vương Chiến. Nếu Long Hoàng muốn thu lại họ Long, vậy lão ta cũng chỉ có thể dùng lại họ ban đầu.
Lão ta đã dành cả đời vì Hoàng tộc họ Long nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Ở trong lịch sự của Hoàng tộc họ Long chưa bao giờ có tiền lệ họ được ban ra còn lấy lại, lão ta là người đầu tiên!
“Ông biết rõ là tốt rồi!”
Long Hoàng nói một câu cuối cùng rồi cúp máy luôn.
Giờ phút này, Vương Chiến chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, giống như mất đi thứ quý giá nhất.
Vương Chiến sống ở Hoàng tộc họ Long từ nhỏ tới lớn, ba mẹ lão ta vốn chỉ người giúp việc trong Hoàng tộc họ Long. Lão ta dựa vào sự cố gắng của mình đã không ngừng mạnh hơn, trở thành một trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, mới dần được Hoàng tộc họ Long và Long Hoàng trọng dụng.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều này đều đã mất.
Lão ta biết rõ nguyên nhân không phải vì mình cầu xin Long Hoàng từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn mà vì mình đã biến thành một kẻ bị phế bỏ võ công.
Lão ta đã đến tuổi này còn bị phế bỏ võ công thì xem như hỏng hẳn.
Cho dù võ công, tu vi của lão ta thật sự có thể khôi phục, có thể đạt tới bán bộ Thần Cảnh đã là cực hạn rồi.
Trong lúc đó, một khí thế khủng khiếp đột nhiên ép về phía Vương Chiến, lão ta thoáng biến sắc.
Cho dù võ công của lão ta đã bị phế bỏ nhưng cảm nhận của cao thủ Thần Cảnh vẫn rất mạnh.
“Hắc Bạch Song Sát!”
Khi lão ta nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trước mặt mình, gương mặt lập tức tái nhợt.
Trước mặt lão ta là hai cao thủ, một người mặc toàn màu đen, một người mặc toàn màu trắng.
Đây là hai cao thủ bán bộ Thần Cảnh do Long Thiên Vũ bồi dưỡng. Hắc Bạch Song Sát liên thủ, thậm chí có thể giết một cao thủ mới bước vào Thần Cảnh.
Lúc này, Hắc Bạch Song Sát xuất hiện, rõ ràng là nhằm vào lão ta.
“Ha ha!”
Vương Chiến cười tự giễu: “Tôi đã như vậy mà điện hạ vẫn không chịu tha cho tôi sao?”
“Vương Chiến, nếu ông muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình thôi. Điện hạ là cháu đích tôn của Long Hoàng, là Long Hoàng tương lai, ông không nên cãi lại lời của cậu ấy”.
Hắc Sát lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, chúng tôi sẽ cho ông được chết thoải mái!”
“Vương Chiến tôi tự nghĩ mình chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Hoàng tộc họ Long, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với điện hạ. Bây giờ tôi đã trở thành kẻ tàn phế, lẽ nào điện hạ còn không thể tha cho một kẻ vô dụng như tôi đây?”
Vương Chiến nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.
“Bởi vì ông là kẻ vô dụng nên mới đáng chết!”
Bạch Sát lạnh giọng nói. Hắn vừa dứt lời thì chân đã lập tức di chuyển, xông về phía Vương Chiến: “Giết!”
Cùng lúc đó, Hắc Sát cũng xông tới.
Hai người liên thủ, thậm chí có thể giết chết cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ. Cho dù Vương Chiến ở trạng thái mạnh nhất cũng chưa chắc dám nói mình là đối thủ của Hắc Bạch Song Sát nữa là bây giờ?
“Tại sao? Tại sao các người lại muốn ép tôi?”
Hai mắt Vương Chiến đỏ hoe, tức giận quát. Trong cơ thể lão ta lập tức phát ra một khí thế khủng khiếp.