“Người đó nể tình Hoàng tộc có cùng dòng máu với mình mới tha cho năm Hoàng tộc kia. Chính vì vậy, thế lực của năm Hoàng tộc kia bị suy yếu rất lớn, trở thành năm Vương tộc ngày nay”.
Mã Siêu nghe xong sợ ngây người. Bởi vì trong đầu anh ta chợt hiện lên cảnh tượng một mình Dương Thanh có thể địch lại một nửa quốc gia ở biên giới phía Bắc.
Anh ta cứ nghĩ chỉ Dương Thanh mới có sức mạnh ấy, không ngờ vẫn còn người khác.
“Người kia là ai?”
Dương Thanh bỗng trở nên kích động, lớn tiếng hỏi.
Quỷ Kiến Sầu sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Đây đã là chuyện từ hơn một trăm năm trước, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến người đó. Nhưng không ai biết người đó là ai. Có người nói người đó đã chết, cũng có người nói người đó vẫn còn sống”.
“Nhưng có lẽ không ai biết được chân tướng!”
Nghe vậy, Dương Thanh hơi thất vọng. Bởi vì người đó và người anh quen biết kia không thể là cùng một người.
Người anh quen biết kia chỉ là một người trung niên.
“Người đó từng lập ra quy định, dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô cho đến ngày Yến Đô xuất hiện một vị Vương mới”.
Quỷ Kiến Sầu nhìn Dương Thanh: “Lần này Vương tử nhà họ Tiết dám tới Yến Đô là vì nghe tin đồn có người xưng Vương ở Yến Đô”.
“Theo tôi được biết, người xưng Vương ở Yến Đô kia chính là cậu”.
Dương Thanh sửng sốt, không ngờ người của Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô là vì mình.
“Tôi xưng Vương lúc nào?”
Dương Thanh hỏi.
Anh bỗng nhớ tới lần trước Tiết Nguyên Bá bị anh đuổi khỏi Yến Đô, còn bị anh ép triệu tập các gia tộc bên phe ông ta tới khách sạn Đế Đô.
Đám gia tộc do nhà họ Tôn cầm đầu biết không còn cơ hội trở mình nhao nhao tỏ thái độ tôn anh lên làm Vương của Yến Đô.
Lúc ấy anh còn nói một câu: “Tôi vốn là Thần, sao còn phải xưng Vương?”
Ý của anh là lúc ở biên giới phía Bắc anh được gọi là Chiến Thần Bất Bại. Đến cả vinh dự này anh cũng từ bỏ, sao phải làm Vương của Yến Đô?
Không ngờ câu nói này lại bị biến tấu thành anh muốn xưng Vương.
“Không đúng, theo lời ông nói, trước khi tôi chưa xưng Vương, dòng chính của Vương tộc không thể tới Yến Đô. Nhưng club Hoàng Kim thì sao?”
“Cả lúc Tiết Nguyên Bá đến Yến Đô cũng chẳng liên quan tới chuyện tôi xưng Vương”.
Dương Thanh phản bác.
Quỷ Kiến Sầu lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết nhà họ Tiết dám gióng trống khua chiêng tới Yến Đô là vì tin đồn cậu xưng Vương ở đây”.
“Đương nhiên có lẽ đây chỉ là một cái cớ. Giống như cậu nói, trước khi cậu xưng Vương đã có dòng chính nhà họ Tào và nhà họ Tiết chạy tới Yến Đô”.
“Hơn nữa, lúc người đó lập ra quy định dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô đã là hơn trăm năm trước. Chắc hẳn người đó đã qua đời từ lâu, không còn uy hiếp tới Hoàng tộc và Vương tộc nữa”.
Dương Thanh im lặng không nói, đang cố tiêu hóa câu chuyện Quỷ Kiến Sầu vừa kể.
Theo lời ông ta nói, có lẽ người nhà họ Tiết và nhà họ Tào chạy tới Yến Đô mới chỉ là bắt đầu.
Trong bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc mới chỉ có hai nhà tới. Bảy nhà còn lại sao có thể trơ mắt đứng nhìn Yến Đô rơi vào tay gia tộc khác?
Có lẽ, các gia tộc còn lại chỉ đang quan sát từ xa.
Truyền thuyết về người đó khủng bố như vậy, có lẽ Hoàng tộc và Vương tộc cũng đang kiêng kị con cháu của người đó.
Dương Thanh cũng không biết chân tướng là gì, chỉ muốn bảo vệ tốt người thân bên cạnh mình.
“Anh Thanh đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn. Ông ta cũng đã nói người kia xuất hiện từ trăm năm trước, cho dù vẫn còn sống cũng đâu thể trấn áp được Hoàng tộc và Vương tộc nữa?”
Mã Siêu không nghe nổi nữa, châm chọc liếc nhìn Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói những gì mình biết cho cậu Thanh nghe, cũng không cách nào xác định những chuyện này là thật hay giả”.
“Hơn nữa, người của Hoàng tộc và Vương tộc đều biết tới truyền thuyết này. Cậu không tin có thể tìm cơ hội hỏi thăm bọn họ”.
Ông ta nói rất chân thành nhưng Mã Siêu vẫn không chịu tin tưởng. Dương Thanh lại chăm chú suy tư.