Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Tôi chết cùng anh

Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Dương Thanh biến sắc.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Dương Thanh kéo một nhân viên đang vây xem lại.

“Nghe đâu bạn trai cũ của sếp Tần đến tìm cô ấy, muốn ở bên cô ấy nhưng sếp Tần không đồng ý. Thế là anh ta cầm dao đe dọa, muốn kéo sếp Tần cùng nhảy lầu”.

Nhân viên vội vàng kể lại, ánh mắt đong đầy lo lắng.

Sắc mặt Dương Thanh lạnh như băng, trước đây Vương Ngạn Quân đến tập đoàn Nhạn Thanh quấy rầy Tần Y đã bị anh thông báo cho người nhà họ Dương đưa người đi, không ngờ tên này còn dám tới.

Nếu chuyện này chỉ đơn giản là trả thù cá nhân thì anh cũng bỏ qua, nhưng nếu có người xúi giục sau lưng thì chuyện phức tạp rồi đây.

“Anh muốn làm gì?”

Dương Thanh mới vừa nhảy qua dây phong tỏa hiện trường đã bị mấy cảnh sát ngăn lại.

“Tránh ra!”

Dương Thanh đang vội cứu người, bèn quát một câu rồi lập tức xông vào tòa nhà.

Lúc này, trên sân thượng!

Một tay Vương Ngạn Quân ghì chặt cổ Tần Y, tay kia giữ chặt con dao găm kề vào cổ cô ta.

Hai người đang đứng ở mép sân thượng, ở cửa cầu thang dẫn lên tầng thượng còn có mấy cảnh sát đang khuyên bảo hết lời.

“Chàng trai à, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần cậu không làm hại con tin, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối không làm cậu bị thương!”

Súng đã lên nòng, cảnh sát đứng ở cửa cầu thang, lo lắng khuyên giải.

“Các người có giỏi thì cứ nổ súng đi! Ông đây sống đủ rồi, hôm nay ông đây hoàn toàn không có ý định sống sót rời khỏi nơi này”.

Hai mắt Vương Ngạn Quân đỏ ngầu, tâm trạng cực kỳ kích động.

Tần Y vô cùng sợ hãi, cô ta chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, một khi trượt chân thì cả cô ta và Vương Ngạn Quân sẽ cùng rơi xuống.

Tòa nhà này cao mười sáu tầng, cứ tính mỗi tầng cao ba mét thì cả tòa nhà cao gần năm mươi mét, nếu ngã từ trên này xuống thì sẽ thảm vô cùng.

Cho dù phía cảnh sát đang cầm súng cũng không dám bóp cò. Vương Ngạn Quân đang đứng ngay sát mép sân thượng, nếu anh ta chết thì Tần Y cũng rơi xuống theo.

“Vương Ngạn Quân, rốt cuộc anh muốn gì? Có gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao?”, Tần Y lên tiếng, mắt đỏ hoe.

Cho dù lòng đang sợ hãi nhường nào, cô ta cũng phải tìm cơ hội thuyết phục Vương Ngạn Quân.

“Con khốn này, cô im miệng cho tôi!”

Vương Ngạn Quân gào lên. Bởi vì tâm trạng kích động nên mũi dao quẹt vào cổ Tần Y, máu tươi lập tức chảy ra.

“Anh đừng kích động!”

Cảnh sát tái mét mặt mày, vội vàng hô to.

“Con khốn này, tôi ẩn mình ở nhà họ Dương bao nhiêu lâu qua chẳng phải vì cô cả sao? Còn cô thì sao? Cô phớt lờ tất cả sự hi sinh của tôi, thậm chí thằng anh rể vô dụng của cô còn gọi Dương Uy tới đưa tôi đi”.

“Mẹ nó cô có biết không? Sau cái lần tôi bị đưa đi, nhà họ Dương đã đuổi tôi ra khỏi cửa với hai bàn tay trắng, vậy là mọi cố gắng của tôi trong bao nhiêu năm qua thành dã tràng xe cát biển Đông!”

“Nếu không phải tại cô từ chối tôi thì tôi sẽ có ngày hôm nay sao?”

“Cô không muốn ở bên tôi phải không? Vậy bây giờ tôi sẽ kéo cô nhảy xuống, dù có làm ma tôi cũng phải quấn lấy cô! Ha ha ha ha!”

Vương Ngạn Quân hết sức kích động, cười như điên như dại.

“Vương Ngạn Quân, anh đừng ngốc nữa, nếu chết rồi thì chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian này. Vì tôi mà anh không cần mạng nữa sao?”

“Nếu anh chết thì bố mẹ anh phải làm sao? Những người yêu thương anh phải làm sao? Làm vậy không đáng đâu!”

“Cho dù mất việc ở nhà họ Dương nhưng anh vẫn có bằng cấp, có năng lực cơ mà, kiểu gì chả có chốn dung thân. Cùng lắm thì anh làm việc cho tập đoàn Nhạn Thanh, tôi đề cử với trụ sở chính cho anh làm phó tổng giám đốc được không?”

Thấy Vương Ngạn Quân sắp hoàn toàn đánh mất lý trí, Tần Y cuống quít khuyên nhủ.

“Im đi! Cô im miệng cho tôi!”

Vương Ngạn Quân gào lên, kéo Tần Y toan nhảy từ sân thượng xuống.

“Vương Ngạn Quân!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.

Vương Ngạn Quân đang định kéo Tần Y nhảy xuống chợt run lên. Anh ta xoay người lại thì trông thấy Dương Thanh xuất hiện, trong nháy mắt, nét mặt anh ta bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn.

“Là mày!”

Làm sao Vương Ngạn Quân có thể quên Dương Thanh được. Anh ta cho rằng Tần Y là đầu sỏ gây nên tất cả, nhưng Dương Thanh càng đáng hận hơn.

Tại vì mình đi tìm Tần Y, Dương Thanh gọi Dương Uy tới nên chuyện mình quấy rầy Tần Y mới bị lộ, cũng vì thế mà mình bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi gia tộc.

Tần Y cũng rất ngạc nhiên khi thấy Dương Thanh, nhưng ngay sau đó ngạc nhiên chuyển thành lo lắng.

Cô ta biết rõ hiện tại Vương Ngạn Quân điên cuồng cỡ nào, nhất định là anh ta sẽ không tha cho Dương Thanh.

Dương Thanh bình tĩnh nhìn Vương Ngạn Quân và hỏi: “Cậu nói không sai, đúng là tôi báo cho nhà họ Dương, nói cậu làm phiền Tần Y, thậm chí còn uy hiếp nhà họ Dương là nếu không đuổi cậu thì tôi sẽ hủy hợp tác với bọn họ”.

Trong câu này, vế trước là thật, vế sau là bịa.

Nhưng anh phải nói vậy để Vương Ngạn Quân chuyển thù hận lên người mình.

“Thì ra là thằng khốn nhà mày lợi dụng việc hợp tác để uy hiếp nhà họ Dương. Tất cả là tại mày, nếu không phải do mày thì sao tao có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay? Tất cả là tại mày!”

Vương Ngạn Quân gào to, ánh mắt hừng hực ngọn lửa thù hận.

“Đúng vậy, tất cả là tại tôi. Vì vậy, người cậu muốn giết nhất phải là tôi mới đúng!”

Dương Thanh nói rất thản nhiên: “Nhưng giờ nhìn cậu thế này là muốn nhảy lầu cùng Tần Y hả? Vậy thì cứ nhảy đi!”

“Cậu yên tâm, sau khi cậu tắt thở, tôi sẽ nhặt xác giúp cậu, đích thân đưa thi thể của cậu cho bố mẹ cậu và nói cho bọn họ biết rằng con trai của các người bị tôi hủy hoại tất cả, nhưng không làm gì được tôi nên đành nhảy lầu!”

“Cậu nói xem liệu rằng đến lúc đó bố mẹ cậu có bị lời nói của tôi chọc tức chết không?”

“Còn tôi – kẻ ác ôn hủy hoại mọi thứ của cậu – vẫn sống nhởn nhơ trên cõi đời này.”

“Anh điên à?”

Mấy cảnh sát đứng ở cửa thốt lên đầy kinh hãi.

Chọc giận một kẻ điên trong tình huống này có khác nào đâm đầu vào chỗ chết đâu?

“Mày nói đúng lắm, nếu tao chết rồi mà tên khốn hủy hoại tất cả mọi thứ của tao là mày vẫn còn sống nhởn nhơ trên cõi đời này, như thế sao được?”

Vương Ngạn Quân lẩm bẩm nhìn Dương Thanh rồi đột nhiên cười phá lên: “Dương Thanh, may mà mày nhắc tao, không thì suýt nữa tao đã bỏ sót kẻ đầu sỏ rồi. Mày không chết thì sao tao chết được?”

“Xem ra cậu không ngốc, biết tôi mới là kẻ đáng chết nhất”, Dương Thanh cà khịa.

“Anh rể, mặc kệ em, anh rời khỏi đây nhanh lên! Giờ anh ta điên rồi, anh mau đi đi!”

Đâu phải Tần Y không nhìn ra ý định của Dương Thanh, cô ta lập tức cuống lên, vội vàng hét ầm lên.

Dương Thanh mặc kệ Tần Y, vẫn nhìn Vương Ngạn Quân chằm chằm rồi bất chợt lên tiếng: “Cậu thả Tần Y, sau đó cầm dao bắt tôi nhảy lầu cùng cậu, thấy thế nào?”

Vương Ngạn Quân im lặng hồi lâu, khóe miệng chợt nhếch lên: “Dương Thanh, mày tưởng tao là thằng đần hả?”

“Tuy việc tao làm rất điên cuồng nhưng tao không phải kẻ ngu. Tao biết mày rất giỏi, nếu tao đổi Tần Y lấy mày thì e là mày chưa chết, tao đã bị mày lấy mạng rồi”.

“Vậy cậu muốn thế nào?”, Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.

“Tao biết mày muốn cứu con ả này. Được thôi! Chỉ cần bây giờ mày nhảy từ đây xuống thì tao sẽ thả cô ta, sao hả?”, Vương Ngạn Quân chợt buông lời độc ác.

Dương Thanh híp mắt, mặc dù tên này hành động điên cuồng nhưng quả thật không ngốc, không thể lừa anh ta được.

“Anh rể, anh mau đi đi! Cho dù anh nhảy xuống, anh ta cũng không tha cho em đâu!”

Tần Y lo lắng ra mặt. Với hiểu biết của cô ta về Dương Thanh, cô ta biết anh có thể làm bất cứ chuyện gì để cứu mình.

“Mẹ kiếp mau nhảy đi, nếu không tao sẽ đẩy cô ta xuống ngay bây giờ!”

 

Vương Ngạn Quân giận dữ gầm lên, sau đó xô Tần Y như muốn đẩy cô ta xuống.

“Được, tôi nhảy!”

Dương Thanh cất lời, tiếp đó bước từng bước tới mép sân thượng.

“Anh điên rồi! Quay lại mau!”

Cảnh sát cuống quít gọi to. Gặp phải một tên điên đã đủ khiến họ nhức đầu rồi, ai ngờ còn lòi ra một tên nữa.

Tần Y cũng hoảng, vừa giãy giụa dữ dội vừa gào thét: “Vương Ngạn Quân, anh muốn chết thì tôi sẽ chết cùng anh!”

Vương Ngạn Quân không ngờ lúc nãy Tần Y còn rất sợ chết, ấy vậy mà bây giờ cô ta lại kéo mình cùng nhảy lầu để cứu Dương Thanh.

“Con khốn này, cô tằng tịu với anh ta hả?”

Gương mặt Vương Ngạn Quân vô cùng dữ tợn, anh ta ôm chặt Tần Y.

“Hi vọng cậu giữ lời hứa!”

Đột nhiên Dương Thanh nhìn Vương Ngạn Quân nói câu này, sau đó giang hai tay, cơ thể dần đổ về phía trước.

“Đừng!”

Tần Y thét to.

Nhưng mà khi cô ta thét lên, Dương Thanh đã nhảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK