Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130: Ai cho phép?

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tay của Lưu Khải, chỉ sợ bỏ lỡ màn kịch kích thích nhất.

“Bốp!”

Lưu Khải nặng nề lật bài lên.

“6!”

“Vãi chưởng, thật sự là 6 này!”

“Sao lại như vậy?”

Mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tần Thanh Tâm và Tô San cũng ngơ ngác nhìn. Bọn họ vốn là sinh viên tài chính, hiểu rất rõ về xác suất. Chuyện này hầu như không có khả năng xảy ra.

Ván đầu tiên, bài của Dương Thanh là con 4, của Lưu Khải là con 3.

Ván thứ hai, bài của Dương Thanh là con 5, của Lưu Khải là con 4.

Ván thứ ba, bài của Dương Thanh là con 6, của Lưu Khải là con 5.

Nếu chỉ một hai lần thì còn có thể là trùng hợp, nhưng bốn lần liên tiếp đều ra bài nhỏ như vậy, mà mỗi lần chỉ thua một điểm. Xác suất xảy ra chuyện này quá nhỏ, sao có thể?

Quan trọng đây là địa bàn của Lưu Khải, người chia bài cũng là người của ông ta. Trừ lúc chạm vào bài mình được phát, Dương Thanh không hề tiếp xúc với lá bài nào khác.

Hơn nữa anh vẫn luôn ngồi ở đó, đến cả đổi chip cũng là Tần Thanh Tâm đi đổi.

Cho nên anh không thể có cơ hội chơi bẩn, cho dù giở trò cũng chỉ có thể là người chia bài.

Chuyện này quá kỳ lạ, không ai tin sẽ có sự trùng hợp như vậy. Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía người chia bài.

Người chia bài nhìn thấy bài của Lưu Khải đã sợ mất hồn, toàn thân mềm nhũn.

“Bịch!”

Cô ta quỳ luôn xuống dưới chân Lưu Khải hoảng hốt nói: “Anh Khải, không phải em làm, thật sự không phải em”.

“Không phải mày? Chuyện khó có khả năng xảy ra như vậy, mày giải thích thế nào với tao?”

Lưu Khải đứng dậy, mặt đỏ gay. Ông ta chưa bao giờ tức giận tới vậy.

“Em thực sự không biết!”

Người chia bài là một cô gái xinh đẹp, bị dọa khóc rống lên, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi.

“Ông chủ Lưu, ông không chơi nổi nữa à?”, Dương Thanh chợt lên tiếng.

“Con mẹ mày ngậm mồm lại cho tao!”

Lưu Khải giơ tay chỉ Dương Thanh: “Mày chán sống rồi phải không? Dám gian lận trên địa bàn của tao!”

“Ông nói vậy hơi quá đáng rồi đấy. Địa bàn của ông, người chia bài cũng là người của ông. Từ khi ngồi vào đây tôi chưa từng đứng dậy, sao có thể gian lận được?”

Bị Lưu Khải nghi ngờ gian lận, Dương Thanh không hề tức giận mà cười nói: “Xác suất trúng thưởng khi mua xổ số rất thấp nhưng hầu như kỳ nào cũng có người trúng. Tôi chỉ mới thắng ông bốn ván liên tiếp, tại sao không thể là vì tôi may mắn?”

“Nếu mày đã nói là may mắn, tao cũng muốn xem sau khi đổi người chia mày còn may mắn được như vậy không!”

Lưu Khải cũng không tìm ra chứng cứ Dương Thanh và người chia bài gian lận, chỉ có thể tiếp tục chơi. Ông ta gọi đàn em phía sau: “Thằng Ba lên chia bài đi!”

Ba là giám đốc quản lý sòng bạc trên tầng cao nhất, hiển nhiên rất được Lưu Khải tin tưởng.

Dương Thanh vẫn dửng dưng nói: “Không sao, cho dù ông chủ Lưu tự chia bài tôi cũng không có ý kiến”.

Thấy anh bình tĩnh như vậy, Lưu Khải lại hơi lo lắng. Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Đương nhiên, ông ta sẽ chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra lời.

“Tám mươi triệu!”

Giống như trước đó, Dương Thanh vẫn đặt cược tất cả số chip. Lưu Khải cũng đặt tám mươi triệu theo.

Thấy đống chip khổng lồ trên bàn, đám đàn em của Lưu Khải đều thèm rỏ dãi. 160 triệu đó!

Ba lấy một bộ bài mới bắt đầu trộn bài.

Ngón tay của anh ta vừa mảnh vừa dài, rất linh hoạt, động tác trộn bài vô cùng đẹp mắt.

Nếu anh ta không có tài năng sao có thể được phụ trách sòng bạc ở tầng cao nhất?

Mấy động tác nhỏ của anh ta đều bị Dương Thanh nhìn thấy, nhưng anh không thèm nói ra.

Ba cũng không phát hiện lúc anh ta đang trộn bài, đôi tay vẫn luôn đặt dưới gầm bàn của Dương Thanh chợt búng một mảnh gỗ cực nhỏ ra ngoài.

“Bốp!”

Ngay sau đó, Ba ngừng trộn bài, châm chọc nhìn Dương Thanh: “Có cần đảo bài không?”

Dương Thanh lạnh nhạt đáp: “Chia luôn đi!”

Lưu Khải vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Thanh, sợ anh giấu bài hoặc lén lút chơi xấu.

Nhưng ông ta phải thất vọng vì trừ lúc Ba chia bài, hai tay Dương Thanh đều để trên mặt bàn, không thể nào giấu bài được.

Lưu Khải lập tức cầm bài lên nhìn, sau đó thở phào một hơi.

“Bộp!”

Ông ta đập con Joker đen xuống bàn, cười khẩy: “Để xem mày còn thắng ván này kiểu gì?”

“Con khốn này đúng là thông đồng với thằng oắt kia, dám gian lận trước mặt anh Khải!”

“Tôi biết mà! Sao có thể trùng hợp thắng liền ba ván được?”

“Bây giờ mới biết con ả kia thông đồng với thằng nhóc này từ trước!”

Dương Thanh còn chưa lật bài, đàn em của Lưu Khải đã tin chắc anh sẽ thua, thi nhau mắng chửi người chia bài trước.

Người chia bài kia hoảng sợ không ngừng xin tha, nói mình không quen Dương Thanh.

“Ê nhóc con, sao hả? Có phải bây giờ không dám lật bài nữa rồi không? Dám gian lận trên địa bàn của tao, dù mày là ai, tao cũng không tha!”, Lưu Khải phách lối dọa nạt.

Dương Thanh chỉ cười nói: “Vẫn là câu nói kia, tôi không cần ông nhận thua. Chỉ cần để tôi đưa cô gái này rời đi, tôi sẽ không lấy một đồng tiền thắng nào”.

“Con mẹ mày, muốn đi hả? Đừng mơ! Mau lật bài của mày ra đi!”, Lưu Khải mắng.

Dương Thanh lắc đầu nói: “Muốn giữ thể diện cho ông mà ông lại không chịu. Vậy thì tôi chỉ có thể tiếp tục thắng!”

Dứt lời, anh lật bài của mình lên.

Một lá Joker sặc sỡ hiện ra. Thấy vậy, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Lần này vẫn chỉ là trùng hợp thôi sao?

Từ ván đầu tiên đến ván thứ năm, Dương Thanh đều thắng toàn bộ, mỗi lần chỉ lớn hơn bài của Lưu Khải một chút.

Trong số 160 triệu chip trên bàn, ngoại trừ năm triệu Dương Thanh đặt cược lúc đầu, còn lại đều là Lưu Khải thua anh.

“Ông chủ Lưu, có vẻ tôi vẫn rất may mắn. Hôm nay phải mua xổ số mới được, biết đâu lại có thể trúng thưởng”.

Dương Thanh ung dung lên tiếng khi mọi người đều đang khiếp sợ.

Sắc mặt của Lưu Khải cũng tối sầm.

“Anh Khải, không phải em. Thằng nhãi này có vấn đề”.

Ba cũng vừa sợ vừa kinh ngạc. Bây giờ anh ta mới nhận ra, không phải người chia bài trước đó phản bội Lưu Khải mà là Dương Thanh có vấn đề.

Đương nhiên Lưu Khải cũng nhìn ra được, nhưng ông ta nghĩ mãi không ra Dương Thanh không hề chạm vào bài, sao lại làm được như vậy?

“Ông chủ Lưu, có chơi tiếp không?”

Dương Thanh cười lạnh nói: “Tôi đặt hết 160 triệu!”

 

“Cứ chơi tiếp có lẽ tao sẽ thua không còn cái quần đùi”.

Lưu Khải lắc đầu, châm xì gà chậm rãi hút, bình tĩnh nói: “Tao nhận thua! Mày muốn hai con đàn bà này thì tao cho!”

Đám đàn em nghe xong đều sửng sốt, không ngờ Lưu Khải lại chịu nhận thua. Mọi người nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Rốt cuộc chàng trai trẻ tuổi đeo mặt nạ này là ai?

Tô San nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt phức tạp. Ban đầu cô ta rất ghét người đàn ông thắng bạc dẫn bạn thân của mình.

Nhưng khi thấy anh nhiều lần thắng được Lưu Khải, sự chán ghét trong lòng cô ta đã biến mất, thay vào đó là hiếu kỳ.

Tần Thanh Tâm cũng thở phào một hơi. Kết thúc rồi, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Dương Thanh chậm rãi đứng lên: “Xin cảm ơn. Mấy ván bài vừa rồi chỉ là chơi cho vui, tôi không lấy tiền. Còn năm triệu tôi đặt cược lúc đầu coi như là quà xin lỗi tặng ông chủ Lưu”.

Dứt lời, anh nắm tay Tần Thanh Tâm định rời đi.

“Tao cho mày đi chưa?”

Lưu Khải ở phía sau chợt lên tiếng.

Dương Thanh quay lại thì thấy ông ta đang cầm khẩu súng Colt kia, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK