Chương 658:
Ada cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Nếu mày không nói rõ thì đừng trách tao không khách sáo!”
Dương Thanh khinh bỉ nhìn Ada: “Cao thủ thật sự không phải nói bằng miệng, nếu so sánh anh hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hai người trên sàn đấu kia”.
Đối phương đã không khách sáo, Dương Thanh cũng không nương tay với anh ta làm gì.
Anh chỉ nói sự thật thôi.
Tuy chưa thấy Ada ra tay nhưng Dương Thanh có thể nhìn ra được chênh lệch của anh ta với hai người trên sàn đấu.
Nói thẳng ra nếu đổi gã Mặt Thẹo thành Ada, sợ là anh ta đã bị đánh bay khỏi sàn đấu từ đòn đầu tiên của gã Đầu Trọc rồi.
Lời của Dương Thanh đã chọc giận Ada.
“Mày muốn chết hả?”
Ada trợn mắt nhìn Dương Thanh, muốn ra tay với anh.
Tuy Tống Hoa Nghĩa hơi khó chịu với Dương Thanh nhưng cũng không dám để Ada làm Dương Thanh bị thương. Hắn ta vẫn chưa tìm hiểu rõ thân phận thực sự của Dương Thanh.
“Ada, nể mặt tôi!”, Tống Hoa Nghĩa vội bước lên ngăn Ada lại.
“Nếu không vì cậu Nghĩa, mày đã chết mấy lần vì lời nói lúc nãy rồi!”, Ada lạnh lùng nói.
Tống Hoa Nhã sẵng giọng nói: “Tôi rất đồng ý với anh, cao thủ thật sự không nói bằng miệng. Nếu anh đã nói vậy tại sao lại không dám lên thi đấu?”
“Anh trai tôi xem anh như anh em, anh đã không giúp anh ấy còn ngồi đó nói mát nữa à?”
“Anh không biết nếu lần này thất bại, chúng tôi sẽ gặp phải chuyện gì đâu!”
Nói xong vành mắt Tống Hoa Nhã đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Dương Thanh không ngờ mấy câu nói của mình lại khiến Tống Hoa Nhã khóc.
Nhìn cô gái nước mắt đầm đìa, Dương Thanh bỗng không đành lòng.
“Xin lỗi!”
Dương Thanh chân thành nói lời xin lỗi.
Dương Thanh xin lỗi khiến Tống Hoa Nghĩa sững sờ.
Tống Hoa Nhã lau nước mắt, lạnh nhạt nhìn Dương Thanh, giận dỗi nói: “Tôi không chấp nhận!”
Dương Thanh cảm thấy rất bất lực.
Đúng lúc này tình hình trên sàn đấu đã biến đổi.
Chỉ thấy hai người vừa nãy vẫn còn đánh thăm dò thì lúc này đã hoàn toàn bộc phát.
Gã Mặt Thẹo vọt thẳng lên, đấm vào ngực gã Đầu Trọc.
Nhưng khi cú đấm của gã Mặt Thẹo đánh trúng lồng ngực gã Đầu Trọc thì lồng ngực của gã ta cũng hứng trọn cú đấm của gã Đầu Trọc.
Hai tiếng va chạm nặng nề gần như vang lên cùng một lúc.
Tiếp đó hai bóng người vạm vỡ liên tục lui về sau.
Gã Đầu Trọc lùi về sau ba bước còn gã Mặt Thẹo lùi về sau năm bước, hơn nữa còn là chính gã chủ động xông lên đánh trước.
Nhìn cảnh tượng này liền biết ai giỏi hơn ai.
Rõ ràng gã Đầu Trọc mạnh hơn một bậc.
Tống Hoa Nghĩa rất lo lắng. Nếu gã Đầu Trọc đánh thắng, đối thủ của hắn ta sẽ lại thắng thêm một trận nữa.
Điều này cực kỳ bất lợi với hắn ta.
Rốt cuộc trên mặt Ada cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sức mạnh bộc phát lúc nãy của hai người kia khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Anh ta chắc chắn mình sẽ không tránh được cú đấm kia.
Mà gã Đầu Trọc lại càng mạnh hơn. Nếu anh ta đấu với Đầu Trọc sẽ chỉ có nước thua.
“Chỉ khiến đối phương lùi thêm hai bước thôi mà! Không đến phút cuối, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
Tống Hoa Nhã cứng miệng nói, nhưng giọng điệu không hề tự tin lắm.
“Bụng tôi khó chịu quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát”.
Ada bỗng ôm bụng, bày ra vẻ mặt đau đớn, sau đó không đợi Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã nói gì đã chạy mất dép.