Về chuyện Mã Siêu tự tiện xông vào Vương phủ họ Quan, chỉ cần không có chứng cứ là được, nhưng nếu Mã Siêu ra tay với người của Chấp Pháp đường thì sẽ có vấn đề ngay đấy.
Quan Trấn Hải giận tái mặt: “Cậu dám ra tay với người của Chấp Pháp đường, đúng là chán sống!”
Ông ta nói rồi hơi nhích chân, lập tức vọt về phía Mã
Siêu. “Cút!”
Quan Hồng Nghị cũng hành động, chắn trước mặt Mã Siêu, tung chưởng về phía Quan Trấn Hải. “Oành!”
Khi hai người so đấu, khí thế đáng sợ bùng nổ từ chỗ bàn tay họ rồi khuếch tán ra xung quanh. “Bich bich bich!”
Sau đó cả hai cùng lui lại, Quan Trấn Hải lùi năm bước, còn Quan Hồng Nghị thì lùi bốn bước.
Ở chỗ mà họ ngừng chân, sàn nhà tinh xảo bằng đá cẩm thạch lập tức vỡ nát.
Sắc mặt Quan Hồng Nghị vô cùng u ám, tuy thực lực của Quan Trấn Hải không bằng ông ta nhưng vẫn khiến ông ta bất ngờ.
Quan Trấn Hải cũng sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đại vương tử, ông mặc kệ người của ông ra tay với Chấp Pháp đường thì cũng thôi, giờ còn định ngăn cản chúng tôi động đến cậu ta nữa, ông nghĩ Chấp Pháp đường dễ ức hiếp lắm à?”
Quan Hồng Nghị hừ lạnh: “Tuy cậu ta là người của tôi nhưng vừa mới gia nhập không lâu, không biết quy tắc của Vương phủ họ Quan, người không biết thì không có tội, ông không hiểu điều đó chắc?” “Tôi không quan tâm được nhiều đến thế, chỉ biết quy định của Chấp Pháp đường chính là, chúng tôi có tư cách điều tra tất cả những người đáng nghi”.
Quan Trấn Hải bốp chát lại.
Mã Siêu cũng không ngờ người trong Vương tộc họ
Quan lại giằng co với nhau vì anh ta.
Đại sảnh của biệt thự bị bao trùm bởi khí thế mạnh mẽ khiến người ta ngạt thở.
Quan Hồng Nghị và Quan Trấn Hải đều là cao thủ Vương Cảnh, cuộc giằng co giữa hai người cũng là vụ đọ sức giữa các cao thủ đỉnh cao. “Xem ra tôi phải báo cáo chuyện này cho hội trưởng lão rồi”.
Quan Trấn Hải nhìn chằm chằm vào Quan Hồng Nghị, lạnh lùng nói.
Quan Hồng Nghị không nói gì, chỉ nhìn Quan Trấn Hải với vẻ mặt lạnh lẽo, ý chí chiến đấu cũng bùng nổ.
Quan Trấn Hải không chịu yếu thế, nhìn thẳng vào Quan
Hồng Nghị, chờ Quan Hồng Nghị đáp lời.
Mã Siêu đứng cạnh như người không liên quan, nét mặt rất bình tĩnh, trong mắt loé lên tia sáng. “Cậu đi với họ một chuyến đi!”
Xung quanh im ắng một phút, Quan Hồng Nghị mới nhìn về phía Mã Siêu.
Rõ ràng sau khi suy nghĩ, Quan Hồng Nghị vẫn không muốn chuyện đến tại hội trưởng lão.
Tuy giá trị của Mã Siêu rất cao, nhưng nếu làm lớn chuyện thì ngay cả Quan Vương bố ông ta cũng sẽ rất bị động.
Mã Siêu lạnh lùng nói: “Nếu tôi không muốn, ai có thể dẫn tôi đi?”
Quan Trấn Hải hơi nhếch môi, mỉm cười hài hước.
Quan Hồng Nghị nhíu mày: “Cậu đang định chống lại mệnh lệnh của tôi hả?” “Trừ khi ông tìm được người chữa khỏi cho em gái tôi, bằng không, tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì hết”.
Mã Siêu nói.
Anh ta vốn đang xem họ đấu đá với nhau, nếu không vì chữa trị cho em gái, anh ta không bao giờ cân nhắc đến chuyện phục tùng Quan Hồng Nghị.
Nhưng anh ta không ngu, đương nhiên cũng hiểu đối phương coi trọng tiềm lực của mình.
Nếu phục tùng Quan Hồng Nghị rồi mới yêu cầu đối phương tìm người chữa trị cho Mễ Tuyết thì không dễ như bây giờ đâu. “Mã Siêu, anh đừng được voi đòi tiên nhé!”
Quan Hân nói: “Bác tôi là Đại vương tử của Vương tộc họ Quan, nếu ông ấy đã đồng ý sẽ tìm người chữa trị cho em gái anh thì chắc chắn không bao giờ nuốt lời. “Bây giờ, Chấp Pháp đường của Vương tộc họ Quan đang muốn điều tra anh, anh phải đi với họ một chuyến, nếu không thể chứng minh trong sạch, anh chỉ còn con đường chết mà thôi”.
Nghe thấy Quan Hân nói thế, sát khí trong mắt Mã Siêu càng rõ rệt hơn. “Cô câm miệng cho tôi!”