Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3123:

Tuy chân vừa phải chịu cơn đau dữ dội, nhưng ông lão vẫn rất kích động chứ không hề sợ hãi.

Ông lão kích động nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Bao năm qua, tôi đã tìm thần y ở kháp nơi nhưng không ai có thể khiến chân tôi có cảm giác, nhưng Tiểu Uyển lại giúp chân tôi có cảm giác rõ rệt như thế, tôi thực sự rất mừng, Tiểu Uyển, cảm ơn côi”

Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển tái mét, cô ta nói: “Tôi chỉ có thể giúp chân ông có lại chút cảm giác, chứ tôi không thể cam đoan về việc có thể giúp ông đứng dậy lần nữa không. Phải chữa trị tiếp rồi xem hiệu quả sau này”.

Mục thành chủ kích động nói: “Tôi tin cô!”

Từng giây từng phút trôi đi, chân Mục thành chủ vẫn đang rất đau đớn, hơn nữa cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, nhưng ông lão không kêu tiếng nào.

Sự hưng phấn lúc này đã vượt lên cảm giác đau đớn từ lâu.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng kết thúc việc điều trị.

Cô ta mệt lả người, sắc mặt tái mét, vội lấy thuốc ra uống.

Một lúc lâu sau, cô ta mới thấy dễ chịu hơn.

Cô ta nhìn về phía Mục thành chủ: “Bây giờ ông thử xem đã đứng dậy được chưa?”

Mục thành chủ thoáng sững sờ, ông lão không ngờ mình có thể đứng dậy nhanh như thế, thế nên sau khi Phùng Tiểu Uyển điều trị xong, ông lão vẫn chưa thử.

Bây giờ nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, ông lão sững sờ rồi lập tức mừng rỡ, vội chống lên xe lăn, định đứng dậy.

Nhưng ông lão vừa đứng được một nửa thì lại ngồi xuống xe lăn.

“Thành chủ!”

Mục Hoasợ hết hồn, vội bước đến, định đỡ Mục thành chủ.

Mục thành chủ quát: “Cứ kệ tôi!”

Ông lão nói rồi lại run rẩy đứng dậy, cũng như hồi nấy, chân ông lão cứ khuyu xuống, không sao đứng thẳng nổi.

Nhưng ông lão không hề nản lòng, vẫn kích động thử đứng dậy hết lần này tới lần khác.

Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông lão ngày càng đứng thẳng hơn.

Sau không biết bao nhiêu lần thử, rốt cuộc ông lão cũng đứng dậy, chỉ có điều chân ông lão liên tục run rẩy, rõ ràng đang phải chịu áp lực rất lớn.

“Ha ha ha hai”

Mục thành chủ phá lên cười, chảy cả nước mắt vì kích động: “Tôi có thể đứng dậy! Tôi có thể đứng dậy rồi! Ha ha ha hai”

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là Mục Hoa, lão ta biết rõ vết thương của Mục thành chủ nghiêm trọng đến mức nào, ông lão đã ngồi xe lăn bao năm rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Mục đã mời vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại. Nhưng hôm nay, Phùng Tiểu Uyển mới chữa cho Mục thành chủ lần đầu tiên, ông lão đã đứng dậy được rÖÕI.

Mục thành chủ cười lớn: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô, rất cảm ơn cô, nếu cô không chê thì hãy nhận tôi làm ông nội nuôi, sau này, cô chính là công chúa nhỏ của Mục phủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK