Nhưng mãi không thấy ông ta nói chuyện, rõ ràng là không thể liên hệ được.
“Chết tiệt!”
Lạc Bân gọi mấy lần liên tiếp cũng không liên lạc được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không gọi được cho người quản lý công trường”.
“Nếu tôi đoán không lầm, ông ta cũng bị mua chuộc rồi, có lẽ đã bỏ trốn”.
“Xin lỗi chủ tịch, tại tôi không biết nhìn người gây ra rắc rối lớn cho công ty!”
Dương Thanh nhíu mày: “Bây giờ không phải lúc nói mấy lời vô dụng này. Xử lý phiền phức đi đã!”
“Vâng!”
Lạc Bân vội vàng đáp.
Hai người càng đến gần hiện trường tai nạn, sắc mặt Dương Thanh càng sa sầm.
Bởi vì hiện trường vô cùng hỗn loạn, xung quanh ngổn ngang các đồ vật có thể đâm vào người khác, khác hẳn lúc anh đến thị sát trước đó.
Tình trạng hiện giờ của công trường không hề đạt chuẩn an toàn.
Công trường thế này không xảy ra chuyện mới lạ.
“Lạc Bân, đây chính là công trường ngày nào ông cũng tới kiểm tra sao?”
Dương Thanh giận dữ hỏi.
Lạc Bân không tin nổi, vội nói: “Chủ tịch, tôi thực sự đã đến đây mỗi ngày! Chiều hôm qua tôi mới tới công trường, hoàn toàn khác hẳn hiện giờ”.
“Rõ ràng chiều hôm qua vẫn là công trường gọn gàng an toàn, làm sao có thể trở nên hỗn loạn như vậy chỉ sau một đêm?”
Nghe vậy, sắc mặt Dương Thanh hòa hoãn hơn, cũng hiểu ra rất nhiều.
“Đốc công thuê hai công nhân xảy ra chuyện kia đột nhiên biến mất, đến cả người quản lý công trường cũng không thấy đâu. Trong vòng một đêm, công trường bỗng trở nên hỗn loạn”.
Dương Thanh híp mắt nói: “Xem ra kẻ địch rất giảo hoạt! Có lẽ đã ủ mưu từ lâu rồi!”
Lạc Bân cũng vỡ lẽ, cả giận nói: “Đám hèn hạ này dám dùng mạng người để đối phó chúng ta!”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới hiện trường xảy ra tai nạn.
“Chồng ơi! Sao anh lại đi như vậy? Sau này em và con trai phải sống thế nào? Bố mẹ chúng ta phải sống thế nào?”
“Em không muốn sống nữa, em cũng muốn đi theo anh!”
Một người phụ nữ trung niên nằm sấp cạnh xác công nhân gặp nạn, gào khóc ầm ĩ. Đột nhiên cô ta đứng dậy lao tới bước tường.
“Mau ngăn bà ấy lại!”
Một chàng trai trẻ mặc đồng phục nhanh nhẹn chạy tới cản lại bà ta, ngăn được chuyện xấu xảy ra.
Bên cạnh xác người còn lại cũng có một người phụ nữ trung niên khác đang khóc lóc om sòm.
Gần đó còn có một phóng viên cầm máy quay đang quay lại hiện tường, lên án tập đoàn Nhạn Thanh coi mạng người như cỏ rác.
Lạc Bân tức phát điên định ngăn cản lại bị Dương Thanh giữ lại: “Bây giờ ngăn phóng viên lại sẽ khiến mọi chuyện loạn thêm.
Nghe vậy, Lạc Bân mới bình tĩnh lại, cắn răng nói “Mấy tên khốn kiếp này quá ghê tởm!”
“Chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh tới rồi!”
Bỗng có người giật mình hô lên. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh và Lạc Bân.
Người vừa hô lên đã lẩn trốn vào đám đông, gia nhập đám người căm giận mắng chửi hai người họ.
Đối phương nấp rất kỹ nhưng vẫn bị Dương Thanh phát hiện.
Anh rất ít khi ra mặt. Người biết anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh không nhiều. Nhưng người trung niên vừa nhận ra anh rõ ràng là công nhân trên công trường.
Một gã công nhân sao có thể nhận ra được anh?
Nếu nói ông ta không có vấn đề, Dương Thanh chắc chắn không tin.
“Câm miệng lại cho tôi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên quát ầm lên, giọng nói như tiếng sấm rền vang nổ ầm bên tai mỗi người.
“Mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Ai còn dám nói vớ vẩn thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”