Chương 1202:
Dứt lời, lái xe lớn tiếng hô: “Các anh em, chúng ta về thôi, ngày mai lại…”
“Bịch!”
Lái xe chưa nói hết câu đã bị đá bay ra ngoài như quả bóng.
Cả người nặng nề đập vào buồng lái của một chiếc máy xúc, lập tức phun máu.
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ!
Đám người lái máy xúc vốn định rời đi cũng dừng bước, há hốc mồm khó tin nhìn Dương Thanh.
Lúc này, anh đang đứng ở chỗ người lái xe bị đá bay kia vừa đứng.
“Chủ của bọn mày chưa tới, ai dám rời đi tự gánh lấy hậu quả!”
Dương Thanh nói ra một câu rồi nói với Lạc Bân: “Dẫn tôi đi xem phòng làm việc của ông đi!”
Thấy Dương Thanh ra tay, ánh mắt Lạc Bân tràn đầy hưng phấn, vội vàng dẫn anh rời đi.
Dương Thanh nhanh chóng được Lạc Bân dẫn tới phòng làm việc của mình.
Đây là một gian phòng được dựng tạm bằng tôn, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông.
Trong phòng chỉ có một bàn làm việc giản dị, một góc phòng có nhà vệ sinh và bồn rửa mặt đơn giản, một góc khác bày giường xếp đơn.
“Đây là môi trường làm việc của ông à?”
Dương Thanh bỗng thấy lòng chua xót.
Dường như Lạc Bân vẫn chưa hết đau lòng vì chuyện công trình kiến trúc bị hư hỏng, đỏ mắt nói: “Bỏ ra nhiều công sức như vậy lại bị đám súc sinh này phá hỏng!”
“Yên tâm, bọn họ phá hủy bao nhiêu sẽ phải đền lại gấp trăm nghìn lần”.
Dương Thanh vỗ vai ông ta, trầm giọng nói: “Tôi chưa từng để mình phải chịu thiệt thòi”.
Nghe thấy thế, tâm trạng của Lạc Bân mới tốt lên.
Lúc này ông ta mới giật mình phát hiện trong căn phòng giản dị này không còn chỗ ngồi nào khác ngoài giường xếp và ghế máy tính.
“Chủ tịch ngồi trước đi!”
Lạc Bân vội vàng kéo ghế máy tính tới.
Dương Thanh cũng không khách sáo ngồi xuống, bất đắc dĩ nói với Lạc Bân đang đứng trước mặt: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không cần câu nệ với tôi như vậy. Ông cũng ngồi đi!”
Anh vừa nói vừa chỉ vào giường xếp.
Lạc Bân cười ngây ngô một tiếng rồi ngồi xuống giường.
Hai người trò chuyện về việc nhà. Dương Thanh không hề nhắc tới công việc, Lạc Bân cũng dần thả lỏng.
“Chủ tịch, cậu nghĩ hiện giờ ở Yến Đô còn ai dám đắc tội tập đoàn Nhạn Thanh?”
Cuối cùng Lạc Bân vẫn chủ động nói tới công việc.
Dương Thanh cười lạnh: “Có lẽ ở Yến Đô không có, nhưng không có nghĩa cả Chiêu Châu này không có ai dám đắc tội chúng ta”.
“Ý cậu là người đứng sau chuyện này không phải ở Yến Đô?”
Lạc Bân căng thẳng hỏi.
Ông ta đã nghĩ tới một khả năng nhưng không dám xác định.
Dương Thanh gật đầu: “Ông sẽ biết là ai sớm thôi”.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên.
Là số lạ gọi tới, nhưng Dương Thanh lại rất quen thuộc. Đây chính là số đêm qua Tiết Nguyên Bá gọi cho anh.
“Cậu Thanh, tôi muốn báo cho cậu một chuyện. Tôi vừa nhận được tin Tiết Nguyên Cát định ra tay với dự án Thành Cửu Châu. Cậu nên chuẩn bị đi”.
Dương Thanh vừa bắt máy, Tiết Nguyên Bá đã lên tiếng.
“Tin tức của ông chậm quá”.
Dương Thanh lạnh giọng nói.
“Cậu biết rồi à? Không thể nào, tôi vừa mới nhận được tin này mà!”
Giọng điệu của Tiết Nguyên Bá tràn đầy kinh ngạc, tựa như thực sự vừa mới biết tin.
“Ông nghĩ sao?”