Sự yên tịnh dưới căn hộ đó khiến Khương Thục Đồng nghe được nhịp đập của trái tim mình。
Bởi vì cô ta thấy được trên tay của Cố Minh Thành đang đeo chiếc đồng hồ rất lớn,mặt kính rất lớn,phát sáng trong màng đêm,Khương Thục Đồng chưa thấy qua loại đồng hồ này,đến nỗi một chữ cái nhỏ cũng có thể hiện rõ。
Vứt bỏ tất cả suy nghĩ ,đầu ốc cô ta chợt nghĩ thoáng ra。
Cố Minh Thành thấy cô ta đứng lại, liền hỏi,“ Còn không về ? Tôi đưa cô về nhà。”
Khương Thục Đồng nhìn chăm chút vào chiếc đồng hồ đó,tất cả đều quên hết,chỉ có điều không nhớ là Cố Minh Thành lại là người đàn ông đầu tiên của cô ta。
Người có loại đồng hồ này chắc rất ít ,nhưng chớp mắt,rất nhiều điểm mù trong đầu ốc từ từ trở nên rõ ràng, vì sao Cố Minh Thành nói : “ Thì ra là Lục phu nhân” ,y như đã gặp qua cô ta,vì sao Cố Minh Thành từng hỏi “ Thích đeo cổ của đàn ông sao ? ”
Vì trước đây cô ta đã đeo qua cổ của anh ta。
Khương Thục Đồng cảm thấy mặt đỏ tía tai, có vẻ ngơ ngơ hỏi,“ Cố tổng,người đàn ông đêm đó là anh sao ?
Rất lâu sau,Cố Minh Thành nói,“ Tôi cứ nghĩ cô sẽ nhớ。Thì ra tôi và đêm đó cũng như nhau,cũng tan biến trong đầu ốc của Lục phu nhân。
Quả nhiên là anh ta。
Đêm hôm đó, cô ta là người phụ nữ của anh ta ,trước khi kết hôn nữa tháng。
Chỉ là trong đêm hôm đó,Khương Thục Đồng không nhìn rõ biểu tình của anh ta, uống rượu say li bì,cũng quên luôn。
Khương Thục Đồng cảm thấy xấu hổ,bất đắc dĩ muốn tìm một cái hang chui vào。
Thế giới này lớn biết bao, nhưng cô ta lại lên giường với một người không nên lên giường。
Lần trước,cô ta cởi bỏ quần áo trần truồng đứng trước mặt anh ta, anh ta nghĩ rằng cô ta “ Quyến Rũ” Anh ta,lại vô tình làm viêc tại công ty của anh ta, anh ta lại nghĩ rằng cô ta “ Quyến Rũ” anh ta,cảm giác như cô ta luôn muốn quyến rũ anh ta。
Nhưng thật lòng cô ta không làm như thế。
Đôi tay Khương Thục Đồng ôm mặt。
“ Có đau không ? ” Cố Minh Thành hỏi, một ngón tay nhích cằm của Khương Thục Đồng lên,cô ta bị ép nhìn anh ta。
Trong ánh mắt anh ta có một sự dịu dàng khiến Khương Thục Đồng mãi sau vẫn không hiểu, chỉ có thể quan sát trên mặt anh ta,từ từ mặt cô ta đỏ lên。
“ Cái gì ? ” Câu nói này của Khương Thục Đồng từ trong cuống họng chen ra,mang chút run rẩy。
"Đêm hôm đó。"
Khương Thục Đồng không trả lời,quay lưng bỏ chạy。
Trên xe taxi, chuyện đêm hôm đó chớp choáng lại rất rõ ràng,vốn dĩ Cố Minh Thành trong đầu ốc cô ta là một hình ảnh mơ hồ,trái lại đêm hôm đó đã tắt đèn,cô ta thật lòng không nhớ。
Nhưng sau khi biết người đó là Cố Minh Thành,anh ta lại chìm sâu vào đầu ốc cô ta không thể nào quên đi,anh ta rất mạnh mẽ,vì cô ta đã uống say,cũng rất cuồng nhiệt,chuyện có chảy máu hay không cô ta không còn nhớ,chỉ nhớ là thật sự rất đau,dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô ta,Cố Minh Thành đẩy vào rất nhiều lần nhưng cũng không đẩy vào được。
----
Trước tiên Khương Thục Đồng đã đến nhà của ba, đưa tời chi phiếu cho ba,còn nói lúc này cô ta và Lục Chí Khiêm cãi nhau,dặn dò ba đừng gọi điện cho Lục Chí Khiêm,tránh trường hợp anh ta nổi nóng。
Ba thấy tiền mắt liền mở to ra,đối với những dặn dò của Khương Thục Đồng chỉ biết vâng vâng dạ dạ。
Về đến nhà,Lục Chí Khiêm Chưa về,Khương Thục Đồng liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi,từ khi kết hôn,họ luôn ở riêng。
Nhưng sao vẫn ngủ không được,sau khi tắt đèn,cảnh tượng đêm đó y như bộ phim vậy,trong đầu ốc của cô ta từng màng từng màng từ từ chiếu lại,mãi đến khi mặt cô ta đỏ hồng y như một thiếu nữ đang trong thời kỳ yêu đương 。
Cho đến nay,Cố Minh Thành là người đàn ông đầu tiên của cô ta,cũng chỉ duy nhất một người。
Đêm nay,Lục Chí Khiêm khi nào về cô ta cũng không biết,sáng dậy khi cô ta đi làm,anh ta vẫn đang ngủ。
Chuyện không ngờ là,sáng nay Cố Minh Thành quả nhiên đến công ty。
Giống như vừa đi vừa gọi điện thoại。
“ Là tôi。”
“ Là tôi rồi sao? ”
“ Nếu Lục Tổng không thể giải quyết được sự khó khăn cho ba vợ,tôi ra tay trợ giúp,sao hôm nay anh lại đến hỏi tội tôi ? ”
Tiếng nói của Cố Minh Thành mang chút khiêu khích,nhưng khẩu khí đó nghe vào lại đặt biệt thoải mái,nhưng lại không hoà hợp,giống như anh ta xưa nay đối phó những chuyện này,đã trở thành thói quen。
Anh ta đi ngang qua phòng làm việc cưa Khương Thục Đồng, rồi bước vào phòng làm viêc của mình。
Khương Thục Đồng lại nhăn mày,trong lòng lén lén sốt ruột,đêm qua vì chuyện của chiếc đồng hồ dạ quang khiến cô ta quá chấn động,đã quên rằng nên “ Ghép khẩu cung ” với Cố Minh Thành,nhất định là sau khi cô ta đưa tờ chi phiếu cho ba,ba lại gọi cho Lục Chí Khiêm nói cám ơn,Lục Chí Khiêm chắc chắn nghĩ rằng,người mượn tiền cho ba là Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng không biết tiếp theo sau cô ta sẽ gặp chuyện gì。