“Người hiện đại đối với chuyện tình cảm đâu có được mấy phần nghiêm túc chứ, chia tay thì chia tay thôi, tôi còn phải liều mạng níu kéo anh ta không buông sao?” Thư Yểu cười mỉm nói.
Cố Minh Thành lại nhẹ nhíu mày.
Chia tay?!
Anh và Khương Thục Đồng thật sự đã chia tay rồi!
Khương Thục Đồng đã trở về Thượng Hải, cô rất ít khi đến công ty của Từ Mậu Thận, bởi vì Cố Minh Thành để ý nên cô cố gắng tránh những cơ hội tiếp xúc với Từ Mậu Thận, thời gian gần đây cô đặt hết tâm tư vào công việc trong cửa hàng, có đôi khi cần phải xử lý những công việc đặt hàng thì cô cũng sẽ đặc biệt tuyển nhân viên nghiệp vụ mới chuyên phụ trách công việc liên hệ cũng như trực tiếp đến công ty mẹ ở Hải Thành.
Việc làm ăn của cửa hàng hừng hực khí thế, bắt đầu từ lúc hạng mục hợp tác của Cố Minh Thành và Minh tổng ký kết xong, thì Bà Đồng cũng đến cửa hàng của Khương Thục Đồng càng thường xuyên hơn, mỗi lần đến đều mỉm cười vui vẻ nói “Thân càng thêm thân”
Bà hoàn toàn không biết việc hai người họ đã chia tay, Khương Thục Đồng cũng chưa từng nhắc đến.
Ngày hôm đó, Bà Đồng lại muốn đến đặt áo cho Minh tổng, nhưng gần đây bà rất bận, đang ở công ty của Minh tổng không thể ra ngoài được, nhưng bà đã chọn xong kiểu dáng và chất liệu vải rồi, đáng lý chỉ cần gửi một bức ảnh qua wechat cho Khương Thục Đồng là được, nhưng liên quan đến chất liệu vải bà muốn Khương Thục Đồng đích thân đi lấy, thêm vào đó thân hình của Minh tổng thay đổi mỗi ngày thế nên mỗi lần đều phải lấy lại số đo.
Khương Thục Đồng bận rộn làm việc suốt một ngày ở cửa hàng, trước khi đi cô muốn uống ly nước nhưng tiếc là trong cửa hàng đã hết nước còn phải chờ người giao nước tới.
Vì đã hẹn với Bà Đồng 3h chiều gặp, Khương Thục Đồng nâng cổ tay lên xem đồng hồ, không kịp rồi cô phải ra ngoài đón xe buýt.
Vốn cô nghĩ lúc xuống xe sẽ đi tìm một sạp báo nhỏ mua chai nước uống, nhưng Minh thị là tòa nhà cao cấp, có xuống xe cũng không có sạp báo nào cả.
Khương Thục Đồng vừa mệt vừa đói đi lên lầu.
Bởi vì nơi xe buýt dừng trùng hợp là lối thoát hiểm cũng chính là thang bộ, mà văn phòng của Minh tổng lại ở lầu 2, thế nên Khương Thục Đồng không đi vòng ra sảnh chính để đi thang máy, mà cô mang giày cao gót đi thang bộ lên lầu 2.
Sau khi lên đến nơi, cô cảm giác như sắp ngất đi, vừa khô nóng lại vừa khát nước.
Nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ như đang mang thai bước ra từ văn phòng của Minh tổng, sau đó Khương Thục Đồng liền tiến vào.
Thấy Khương Thục Đồng đến, bà Đồng cười nói, “Thục Đồng đến rồi à.”
Minh tổng dường như không có trong văn phòng, điều này làm cho Khương Thục Đồng cảm thấy thoải mái hơn.
Khương Thục Đồng áy náy nói, “Bà Đồng, rôi uống ngụm nước đã, tôi đã khát cả ngày rồi!”
Văn phòng của Minh tổng ngoại trừ bàn làm việc thì chỉ có bàn trà và ghế sofa.
Bàn trà trước chỗ ghế sofa Khương Thục Đồng ngồi vừa lúc có đặt một cốc thủy tinh, nước trà trong cốc vẫn còn rất đầy.
Khương Thục Đồng đoán có thể là rót cho người phụ nữ mang thai khi nãy, nhưng bởi vì phụ nữ có thai không thể uống trà cho nên sau khi rót ra cô ta cũng không hề uống, Khương Thục Đồng không nói tiếp nữa, cũng không chú ý hình tượng nữa, thật sự là cô quá khát rồi.
Không nóng không lạnh, hình như là trà Phổ Nhĩ thượng đẳng, thật giải khát.
Khương Thục Đồng nhanh chóng uống hết ly trà, lại tiếp tục rót.
Liền thấy Bà Đồng đang nhìn cô cười mỉm.
Làm cho Khương Thục Đồng cảm thấy cả người không tự nhiên, “Sao vậy ạ?”
Cô hỏi.
“Ly trà này có người đã uống qua rồi.” lúc nãy Bà Đồng thấy Khương Thục Đồng gấp gáp như vậy cũng không tiện nói ra.
Khương Thục Đồng nhẹ nhíu mày, chính là ---- là người phụ nữ mang thai đó sao?
Cô liền cúi đầu xuống, mím chặt môi, lúc này thì đã muộn, từ để hình dung Khương Thục Đồng vào lúc này chính là như mắc xương, muốn nôn cũng không thể nôn ra được.
“Là của người phụ nữ mang thai kia sao?” Khương Thục Đồng biết rõ còn hỏi.
“Cô không gặp anh ta à?” Bà Đồng hỏi cô.
“Ai chứ?” Khương Thục Đồng để túi xách trên sofa, bây giờ đứng dậy rót nước.
“Cố tổng.” Bà Đồng vô cùng kinh ngạc nói, “Lúc cô đi lên không gặp cậu ấy sao? Ông Minh đã đi tiễn cậu ta đó!”
Khương Thục Đồng bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ do lúc nãy khi cô vừa đi ra từ lối thang bộ thì họ cũng vừa tiến vào thang máy, cho nên đã bỏ lỡ rồi!
Nhưng cũng may mắn là đã lỡ mất rồi, nếu không, gặp anh sẽ rất ngượng ngùng.
Sau thoáng chốc cô bỗng hiểu ra, “Ly trà này là của Cố Minh Thành?”
Bà Đồng gật gật đầu cưới, “Trùng hợp không? Nếu như là người khác uống qua thì tôi đã sớm nói với cô rồi, hai người đúng là rất có duyên với nhau!”
Khương Thục Đồng nhấp nhẹ khóe môi, dường như đang cảm nhận lại hương vị của anh.
“Bà Đồng vải của bà là loại chất liệu gì mà bà phải cẩn thận như thế vậy.” Khương Thục Đồng thay đổi chủ đề cười nói.
Rốt cuộc vẫn là có duyên không phận thôi.
Nụ cười của Bà Đồng như người mẹ hiền, dắt tay Khương Thục Đồng dẫn đến trước bàn làm việc của Minh tổng!
……
Có vẻ như gần đây Minh thị đang định tổ chức hoạt động gì đó, cho nên bộ đồ lần này của Minh tổng rất trang trọng, Khương Thục Đồng tỉ mỉ ghi lại từng số đo, mặc dù máy lạnh vẫn đang hoạt động nhưng chóp mũi cô vẫn đổ mồ hôi.
Bà Đồng chân thành mời Khương Thục Đồng đến tham gia lần hoạt động này.
Khương Thục Đồng theo phản xạ nghĩ Bà Đồng đang nói đùa, “Tôi không hiểu gì cả, đến làm gì chứ?”
“Thì cô đến giúp đỡ, lúc mở hoạt động lớn sẽ có rất nhiều người, chắc chắn sẽ có nhiều việc lặt vặt, cô có thể đến sắp xếp giấy tờ, bưng trà rót nước mà!” Bà Đồng cầm tay Khương Thục Đồng nói.
Khương Thục Đồng cảm thấy Bà Đồng tuy là một người nhanh trí, nhưng chung quy vẫn có sự nhạy bén của người đẳng cấp.
Từ sau khi bà biết mối quan hệ của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, bà liền đối xử với cô hết sức thân thiết nhiệt tình, đây chính là để lôi kéo mối làm ăn cho chồng mình, có người vợ như vậy còn lo chồng mình việc làm ăn không mở rộng sao?
Trong tình huống này Khương Thục Đồng sao có thể nói ra câu “Chia tay Cố Minh Thành rồi” được kia chứ, cô vốn cũng không muốn chia tay với anh.
Khương Thục Đồng đã đồng ý.
Thời gian của hoạt động lần này đã được định ra.
Vào ngày diễn ra hoạt động, Khương Thục Đồng ăn mặc nhẹ nhàng, cô lờ mờ cảm thấy Cố Minh Thành có lẽ sẽ không thích cô ăn mặc trang điểm quá lộng lẫy, vì thế nên bắt đầu từ ngày anh nói “chia tay”, cô liền chú ý nhiều hơn đến cách ăn mặc, chú ý hơn trong việc giữ khoảng cách với Từ Mậu Thận.
Là sự nhắc nhở của anh cũng là tự xét lại bản thân, ăn mặc quá thu hút người khác, vẻ ngoài lại khiến cho người ta chú ý, rất dễ khiến cho người khác muốn lừa gạt, dụ dỗ.
Ví dụ như hôm nay, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng cùng một cái váy đen, kiểu ăn mắc cực kỳ đơn giản, nhưng nét quyến rũ của cô lại như một nụ hoa chờ hé nở, sinh động như thật, mang đến một loại cảm giác vừa đủ.
Lúc Khương Thục Đồng sắp xếp nước suối cho từng bàn, đột nhiên nhìn thấy bảng tên được đặt trước mắt ---- Cố Minh Thành!
Cảm nhận đầu tiên của cô là: Anh cũng đến tham dự hội nghị lần này sao? Khó trách Bà Đồng lại kêu cô đến.
Nhưng mà, Khương Thục Đồng phát hiện tên của anh viết sai rồi, vốn nên là chữ “Thành” trong “Thành phố” lại viết thành chữ “Thành” trong “Thành công”, viết sai tên của người ta là điều đại kỵ.
Khương Thục Đồng dứt khoát cầm tấm bảng tên lên, đi về phía hậu đài để cho họ làm lại bảng tên mới。
Cùng lúc đó.
Ở chi nhánh công ty của Cố Minh Thành, thư ký gửi một bức ảnh chụp được ở hiện trường cuộc hội nghị cho Cố Minh Thành.
“Cố tổng, đây là bức ảnh vừa được chụp tại hiện trường cuộc họp, ngài xem qua một chút đi ạ!” Thư ký gửi bức ảnh cho Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành phóng lớn bức ảnh, nhìn xem từng chi tiết lớn nhỏ ở hội trường, vị trí mirco, vị trí ngồi của anh, người không tham gia huấn luyện, thông thường sẽ không thể thiếu được bước này, nói một cách đường hoàng là : Làm quen hiện trường.
Cố Minh Thành phóng lớn bức hình lên xem, mới biết được có người lại viết sai tên anh.
Ha, anh cười lạnh, viết sai tên của người khác, không biết đây là sự sỉ nhục lớn với người ta sao?
“Nói với Minh tổng tôi không đến!” Cố Minh Thành buông ra một lời.
“Sao vậy?” Thư ký vội vàng lấy bức ảnh qua phóng lớn lên nhìn, cũng vẫn không nhìn ra gì cả.
Có thể là do bình thường đều biết Cố tổng tên là “Cố Minh Thành”, tiện tay viết cũng quen rồi, cho nên đột nhiên có một chữ bị viết sai, người bình thường rất khó mà nhìn ra.
Cố Minh Thành xoa xoa cằm, anh đang tức giận.
Điện thoại anh reo lên, là bộ phận hậu cần của tập đoàn Minh thị gọi đến, hiện tại gọi đến mục đích là để xác nhận mỗi vị khách mời đều có thể đến tham dự, nhưng không ngờ đáp án của Cố Minh Thành lại là: Không đi.
Nhân viên hậu cần căng thẳng, Cố Minh Thành là khách mời rất quan trọng, vội vàng nói, “Cố tổng, ngài có chỗ nào không hài lòng sao?”
Cố Minh Thành nhướng mày gượng cười.
Tiếng nói lạnh lùng đã truyền đến tai đối phương.
“Là do – do chúng tôi đã viết sai tên của ngài sao?” đối phương biết nhân vật có cấp bậc như Cố Minh Thành thường sẽ phái người đi khảo sát hiện trường, “Chuyện này là như vầy, bởi vì Tổng giám đốc của chúng tôi tên là Minh Thành, phương thức nhập liệu của chúng tôi đã tự động ghi nhớ hai chữ “Minh Thành” này, cũng đã nhìn quen hai chữ này rồi, cho nên ---- Nếu là vì vấn đề này thì mong ngài không cần để ý, Cô Khương đã phát hiện ra chuyện này và chúng tôi đã sửa rồi ạ!”
“Cô Khương nào?” Cố Minh Thành nhíu mày.
Hậu cần không biết mối quan hệ của Cố Minh Thành và Khương Thục Lan cho nên nói, “À, Cô Khương là bạn tốt của Bà Đồng của chúng tôi, đến để giúp đỡ!”
Nghe lời này, Cố Minh Thành im lặng.
“Vậy ngài sẽ đến chứ?” Hậu cần cẩn thận hỏi.
“Đến!”
Nhân viên hậu cần lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sắp xếp xong hội trường, Khương Thục Đồng liền ra phía sau hậu đài, dù sao thì đây cũng không phải hội trường của cô.
Sau khi lên xe buýt, cô gửi một tin nhắn qua wechat cho Cố Minh Thành: Cố tổng, em đã suy nghĩ lại những chuyện đã qua, em của trước đây có những việc làm không thỏa đáng, không biết giữ khoảng cách với Từ Mậu Thận, em hiểu rõ ý nghĩ của anh ấy nhưng em lại không cự tuyệt, đối với lòng tốt của anh ấy em cũng thuận theo mà nhận lấy, em nghĩ em đã làm sai rồi, em xin lỗi, về việc Lục Chí Khiêm để em đi Thượng Hải em tuy rằng có nói với anh, nhưng em nên chờ câu trả lời của anh vì dù sao trong chuyện này người có dự tính là anh---
Vốn dĩ Khương Thục Đồng vẫn còn muốn thêm một câu : Chứ không phải anh ấy, nhưng suy nghĩ lại câu này có thể sẽ gây ra hiềm khích giữa Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận nên cô đã xóa đi.
Cố Minh Thành vừa mới dự họp xong, lúc bước ra hội trường liền nhận được đoạn tin nhắn này, liền ngừng lại bước chân.
Minh tổng đi bên cạnh liền hỏi, “Vẫn chưa đi sao Cố tổng?”
“Tôi đi ngay đây, anh đi trước đi.” Cố Minh Thành cúi đầu nhìn điện thoại, xem đi xem lại đoạn tin nhắn này.
Không trả lời lại.
Đi đến văn phòng của Minh tổng, Bà Đồng không biết như thế nào lại nói đến việc viết sai tên, nói may mắn nhờ Thục Đồng cẩn thận tỉ mỉ, có thể là do tên của Cố tổng đã được cô ấy viết trong lòng rất nhiều lần rồi, vấn đề người bình thường nhìn không ra nhưng cô ấy có thể nhìn ra, lại đem chuyện thú vị hôm đó sau khi Cố tổng rời đi, Khương Thục Đồng đã uống nhầm nước trong ly của anh nhắc lại lần nữa.
“Cố tổng và Thục Đồng đúng là rất có duyên phận với nhau!” Bà Đồng vui vẻ cười nói.
Là phu nhân của Minh tổng, việc lôi kéo quan hệ lại còn có nhân duyên tốt thì sao lại không làm.
Cố Minh Thành ngồi trên sofa, gác chéo chân, nhàn nhạt nói, “Vậy sao?”