Kiều Duyệt Nhiên chấn chỉnh lại tinh thần, cười cho Miêu Doanh Đông xem.
Chẳng lẽ anh không có bắt nạt cô sao? Anh vẫn đang bắt nạt cô đấy thôi.
Cậy mình có tiền, muốn làm gì thì làm.
Tuy đó chỉ là nụ cười nhẹ thoáng qua, nhưng đã đi thẳng vào tim Miêu Doanh Đông
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt cũng đang cười, như gió xuân, như mưa hạ, như mây mùa thu, như ánh nắng ngày đông.
"Hôm nay chỉ là một buổi gặp mặt thường lệ, không có nhân vật quan trọng, thoải mái chút."
Kiều Duyệt Nhiên "uh" một tiếng
Ở trước mặt Miêu Doanh Đông, cô bây giờ đành nhẫn nhịn mà sống.
Nếu như nói lúc trước là vì tiền, bây giờ là vì Hứa Thế An.
Thực ra cô muốn để Hứa Thế An từ chức, nhưng mà cô vì ăn trộm tài liệu nên phải trả cái giá đắt như thế này, nếu như từ chức, thì sẽ đi ngược lại ước nguyện ban đầu của cô, hơn nữa, Hứa Thế An lại đang tìm việc, không chắc sẽ tìm được việc tốt hơn, còn phải trải qua thời gian thử việc mới có thể có tiền.
Kiều Duyệt Nhiên cứ nhìn từng dòng xe nối đuôi nhau ngoài cửa sổ.
Quả nhiên là một buổi gặp mặt rất ít người, Kiều Duyệt Nhiên vốn là người ít nói, cô ấy núp trong một góc, chỉ có lúc giữa chừng, Miêu Doanh Đông kéo cô ra khiêu vũ.
Miêu Doanh Đông cứ cúi đầu nhìn ngắm cô, cô có chút không tự nhiên, ngẩng đầu lên, và hỏi "Anh Miêu, anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn em đẹp lắm!" tận cùng ánh mắt của Miêu Doanh Đông là loại ánh mắt có kèm theo sự khinh khi của quý tộc, anh nhìn người khác chỉ cần chớp mắt một cái, nhưng mà người khác chưa từng nhìn thấu anh, anh không động lòng.
Sau khi anh nói câu nói đó, Kiều Duyệt Nhiên càng không được tự nhiên.
Tối hôm nay, Miêu Doanh Đông lại chiếm lấy Kiều Duyệt Nhiên trọn một đêm.
Đây là đêm thứ chín họ ở cùng với nhau.
Trong lý trí Kiều Duyệt Nhiên mơ hồ nghĩ, không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Quay về trường rồi, cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, số lần phát sinh quan hệ, dừng lại ở con số này.
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên tỉnh dậy người đầy thương tích, Miêu Doanh Đông đưa cô về trường.
Về đến trường, mẹ của Hứa Thế An gọi điện cho Kiều Duyệt Nhiên, nói Hứa Thế An lại bệnh rồi, nhưng cô không cần lo, có thể do cảm lạnh, cơ địa như anh, cảm lạnh cũng dễ làm cho các bệnh khác tái phát, cho nên, đi bệnh viện rồi.
Kiều Duyệt Nhiên đến bệnh viện thăm Hứa Thế An.
Lúc đến thăm Hứa Thế An, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất rõ giữa họ có cái gì đó ngăn cách.
Giữa cô và Hứa Thế An, hình như có rất nhiều điều không thể nói ra được.
Cô cảm thấy tự mình đến thăm Hứa Thế An thực ra không còn mặt mũi nào, cô ngủ với người đàn ông khác rồi, Hứa Thế An cũng biết rồi.
Nhưng đúng như những gì Miêu Doanh Đông nói, tình nghĩa mười tám năm của họ, ở bên cạnh nhau đã biến thành thói quen, ai cũng không thể vứt bỏ ai.
Hai người ai cũng không nhắc đến Miêu Doanh Đông, cũng không nhắc đến tương lai của hai người, nên tìm một số chủ đề không liên quan đến vấn đề đau khổ này để nói.
Hứa Thế An nói anh còn hai ngày nữa là xuất viện rồi, để Kiều Duyệt Nhiên không phải lo lắng.
Kiều Duyệt Nhiên gật gật đầu, nói ngày mai muốn đi thăm Tam Nhi, làm cho Tam Nhi ít đồ ăn.
Hứa Thế An cũng gật đầu.
Vẫn có cảm giác chưa được tâm sự cho thỏa thích.
Buổi trưa ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên làm chè trái cây cho Tam Nhi, Tam Nhi mấy ngày nay hơi mệt, đang nằm ở trên giường.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên đi lên, Tam Nhi đang gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông.
"Tam Nhi, ăn chè trái cây nào!" Kiều Duyệt Nhiên nói.
Câu nói này thông qua điện thoại, từ từ truyền đến lỗ tai của Miêu Doanh Đông.
Tam Nhi nhìn thấy Tiểu Kiều đi vào, liền đem điện thoại chỉnh sang chế độ loa ngoài.
Tuy không muốn làm bà mai, nhưng làm bà mai làm cũng quen rồi....
Lúc Kiều Duyệt Nhiên bước vào, Tam Nhi đang nói chuyện, "lần này em ra nước ngoài thi đấu rất mệt, rất lâu rồi mà còn chưa tỉnh nổi, cho nên, anh hai anh ốm rồi, cũng phải đợi Lịch Viễn về rồi em đi qua thăm anh. Nhưng mà anh chỉ có một mình cũng tội nghiệp nghê, cảm nặng mà!"
Tam Nhi lại nhìn Kiều Duyệt Nhiên một cái, Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, như đang nghĩ ngợi gì đó
Anh ấy ốm rồi sao? Nghiêm trọng không?
" Đồ nhỏ không có lương tâm mà, anh hai ốm rồi, đến thăm anh mà còn phải xem ngày sao? "Miêu Doanh Đông lúc này đang ngồi trên ghế sofa ở nhà, xem tài liệu của công ty.
Thực ra, bệnh tình của anh ta không có nghiêm trọng như anh ta nói, chỉ là cảm nhẹ mà thôi.
Chỉ là —— nói cho ai đó nghe
Kiều Duyệt Nhiên đang lo lắng.
"Được rồi, đợi đến chiều, Lịch Viễn về rồi, em sẽ đi đến nhà anh thăm anh!" Tam Nhi cười và nói.
Kiều Duyệt Nhiên đã đặt chè trái cây xuống và đi xuống lầu.
Buổi chiều, Tam Nhi muốn ra ngoài, cô ôm lấy cánh tay Nam Lịch Viễn, " Tiểu Kiều, chúng tôi muốn đi thăm anh hai, bệnh của anh ấy rất nghiêm trọng ,rất nghiêm trọng đó nha, cậu muốn đi thăm anh ấy không?"
Kiều Duyệt Nhiên cười nhẹ, "Bạn trai của mình cũng ốm rồi, cũng bị cảm, đang nằm viện, mình định ngày mai rồi đi thăm anh Miêu."
Tam Nhi cười, "Hóa ra không đi cùng chúng tôi, là muốn đi một mình ha!"
Tam Nhi không cưỡng ép Kiều Duyệt Nhiên
Kiều Duyệt Nhiên đi bệnh viện, lúc đang nói chuyện với Hứa Thế An, lại tâm hồn treo ngược cành cây rồi.
Đều là Hứa Thế An hỏi, cô đáp, cứ ngồi bóc quýt, lúc cô có tâm sự, thì thích bóc quýt.
Điểm này, Hứa Thế An từ sớm đã nhìn ra rồi.
Tam Nhi đi đến nhà Miêu Doanh Đông, nói, " Tiểu Kiều hôm nay vốn dĩ cũng muốn đến, đáng tiếc, bạn trai của người ta cũng ốm rồi, anh chỉ có thể tự trách bản thân mình không đủ năng lực, không hơn nổi bạn trai nhà người ta, nhưng mà cô ấy nói rồi, ngày mai sẽ đến thăm anh."
Miêu Doanh Đông tay đang lấy một cái ly thủy tinh, vừa định rót nước, nghe thấy Tam Nhi nói như vậy, anh nói một câu, "vậy sao?"