“Thục Đồng,tối nay có thời gian không?” Bên kia,truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một phụ nữ。
“Hiện nay tôi đang ở sân bay,có thể không có thời gian!”
“Là như thế này,Thục Đồng,tôi là đêm nay về Mỹ,thời gian cũng không nhiều,có thể xin cô đổi vé máy bay được không,tôi có chuyện muốn nói với cô。”
Khương Thục Đồng sớm đã nghe qua Bạch Mi làm việc bận rộn,cho nên với Từ Mậu Thận càng ngày càng xa lánh,xem ra lần này nhất định không phải giả bộ,cô ta thật tình không có thời gian,vé máy bay của mình đến Thượng Hải,hai ba tiếng đồng hồ là có một chuyến,rất dễ dàng mà,sau đó,cô ta đã hẹn Bạch Mị tại một quán và phê。
Khi giây phút gặp được Bạch Mi,Khương Thục Đồng đã bị thu hút bởi những cử chỉ cao quý và khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ,quả nhiên không thể không đứng lên,“Chào cô,Bạch tiểu thư,tôi là Khương Thục Đồng。”
Bạch Mi cười cười,“Tôi là đến nói giúp cho chồng trước của tôi,một người đàn ông tốt,dịu dàng,chu đáo,do tôi không có phúc phận đó,quá bận rộn,nếu như anh ta thích Khương tiểu thư,Khương tiểu thư thích ai tôi không rõ lắm,nhưng mà trên thế gian này,người có thể giỏi hơn Mậu Thận,thực sự cũng không còn bao nhiêu,xin Khương tiểu thư có thể suy nghĩ,hôm qua sau khi cô trò chuyện với Mậu Thận,tâm trạng của anh ta không tốt lắm,đã uống rượu,anh ta đối với tôi,cũng chưa từng có khi nào mà tình cảm sâu sắc như vậy,tôi đối với chuyện tình cảm không có nhiều tâm đắc,nhưng mà tôi biết được,thay vì tìm một người bạn thích,không thôi tìm một người thích bạn,bản thân cũng chịu tổn thương ít hơn。Hơn nữa,thời gian lâu rồi,cô nhất định sẽ thích Mậu Thận。”
Bạch Mi nói xong những lời này đã bước đi。
Vốn sĩ Khương Thục Đồng đối với những lời nói của Bạch Mi không có cảm giác gì hết,nhưng mà có một câu nói của Bạch Mi khiến cho cô ta có ấn tượng sâu đậm,tìm một người bạn thích,không thôi tìm một người thích bạn。
Cô ta vì người đó ghen thông,chịu tổn thương,xém tí đã ngồi tù,sốt ruột。
Chỉ vì - - cô ta rất thích anh ta。
Nhưng mà,tình cảm của anh ta,sẽ giống như tình cảm của cô ta không?
Vì đã đổi vé máy bay,Khương Thục Đồng phải trễ hai tiếng mới đi được,cô ta ngồi trong quán cà phê đợi, một người đã đến,là Từ Mậu Thận。
Khương Thục Đồng suy đoán,có thể Bạch Mi nói cho anh ta biết bản thân ở đây。
Vợ chồng ly hôn rất nhiều,không trở mặt đã là tốt lắm rồi,họ còn có thể có được sự hài hoà như thế này thực sự rất ít,đặc biệt giống Bạch Mi vậy giúp Từ Mậu Thận tìm bạn gái,càng ít hơn nữa,không thể nói do Từ Mậu Thận tốt,hay là Bạch Mi tốt nữa。
Không thôi thì hai người cũng tốt。
Khi nghĩ đến những điều này,Từ Mậu Thận đã đứng ngoài cửa kính quán cà phê。
Bộ dạng như thở gấp rút vậy,đưa cho Khương Thục Đồng một tấm bảng hiệu,rất nhỏ,làm bằng ngọc,trên mặt bảng hiệu đó là một người đang đạp trên một chiếc máy may,vẻ mặt rất nghiêm túc,“Thục Đồng,muốn tự lập nghiệp,tôi không có gì tặng cho cô,đây là năm đó tôi chuẩn bị mở tiệm Amon,đó là bùa hộ thân do mẹ tôi tặng cho tôi đó,bên trong còn có một câu chuyện,còn về nội dung của câu chuyện,hiện nay tôi sẽ không nói cho cô biết,đợi khi có một ngày,bản thân cô sẽ tự hiểu。Hy vọng lần này cô sẽ thành công。”
Từ Mậu Thận để xuống miếng ngọc đó đã bước đi。
Khương Thục Đồng mang miếng ngọc này chơi đùa trong tay,trên tay có một cảm giác mát lạnh và ấm áp,miếng ngọc rất tốt,màu sắc cũng trong suốt,nhưng mà cũng có thể do thời gian đã lâu rồi,có một chút bị mài mòn,nhưng mà không sao,tìm người đánh bóng lại là được rồi。
Còn về người đang đạp trên chiếc máy may,Khương Thục Đồng không biết người đó là ai,xem ra cũng có chút tuổi rồi đó。
Khương Thục Đồng không có đeo trên cổ,mà là để vào ngăn trong của hành lý,đã lên máy bay。
Cố Minh Thành gần đây tại Thượng Hải,Khương Thục Đồng đã nói cho anh ta biết số chuyến bay,anh ta sẽ đến đón Khương Thục Đồng。
Sau khi xuống máy bay,vừa mới quẹo qua,Khương Thục Đồng đã nhìn thấy dáng người của Cố Minh Thành đang đợi cô ta ở đó。
Cô ta chạy qua,liền ập vào vòng tay của Cố Minh Thành。
“Nhớ anh rồi sao?”Cố Minh Thành ôm lại cái eo của cô ta,đã hôn nhẹ trên má của cô ta。
“Ừm,rất nhớ!”Khương Thục Đồng ngước mặt lên,híp lại đôi mắt,nói những chuyện trong lòng với người đó。
Hai người đã hôn nhau rất lâu tại sân bay,Cố Minh Thành ôm lại Khương Thục Đồng,hai người bước lên xe。
Đã về đến nhà của Cố Minh Thành,để hành lý xuống,Cố Minh Thành đã để Khương Thục Đồng lên giường,không đợi được mà phải hôn ngay cô ta,anh ta đẩy vào,quần áo của Khương Thục Đồng vẫn chưa cởi hết,còn đang treo trên người,vô cùng khốn đốn。
Cố Minh Thành đẩy vào trong bông hoa trái tim của cô ta,thô bạo mà có lực,anh ta hôn bên tai của Khương Thục Đồng - -
Sau khi trải qua một trận động tác hoang dã,áo trên của Khương Thục Đồng đã kéo lên trên,chiếc quần kéo xuống đến mắt cá chân,chính giữa trần chuồng trắng mịn,dấu hôn màu đỏ vô cùng nổi bật。
Vốn dĩ muốn đứng dậy mặc lại quần áo,nhưng mà,tay của Cố Minh Thành đã đè trên tay của cô ta,cởi hết quần áo của cô ta ra!
Sau một cuộc yêu không có quản thúc,đôi mắt của Khương Thục Đồng híp lại nằm trên người của Cố Minh Thành,dáng người của cô ta vốn dĩ đã thấp hơn anh ta rất nhiều,Cố Minh Thành muốn nhìn cô ta,cũng phải cúi đầu xuống。
Anh ta cúi người nhìn con người bé nhỏ đang trần chuồng trong vòng tay của mình,mái tóc đen bóng xoã trên giường。
“Sau này có tính toán gì?Hả ?” Truyền lại giọng nói trầm ấm của Cố Minh Thành。
“Ả?” Giọng nói của Khương Thục Đồng có chút lười biếng,giống như vẫn còn chìm đắm trong cuộc yêu lúc nãy mà chưa được thoát khỏi。
Đôi tay của Cố Minh Thành đẩy đôi vai của cô ta ra,cô ta vẫn nhắm lại đôi mắt,đang giả dạng ngủ。
Chính là bộ dạng này đã khiến người đàn ông say mê,từng khiến Cố Minh Thành chìm đắm trong đó,không thể thoát được。
Giọng nói của anh ta có chút khàn,“Sau này,có tính toán gì?”
Đôi tay của Khương Thục Đồng vòng lại cổ của Cố Minh Thành,đôi mắt vẫn chưa mở ra,“Mở thêm chi nhánh。Gần đây em đang chọn địa chỉ。”
“Đã chọn xong chưa?Có cần anh giúp em không?” Đầu của Cố Minh Thành nhích gần lại cô ta,hỏi một câu。
Đúng lúc,không biết đụng đến chỗ nào của Khương Thục Đồng,cô ta bắt đầu nhột lên,toàn thân đang nhúc nhích,cười khà khà,“Nhột quá!Đừng mà,Minh Thành。”
Cô ta lại gọi một tiếng “Minh Thành。”
Giống như ý thức được gì,cô ta từ từ mở to mắt,nhìn thấy ánh mắt nóng bổng của Cố Minh Thành đang nhìn trên người cô ta,đầu cô ta cúi xuống,nhích vào trong lòng của anh ta,sát vào vòm ngực nóng như lửa của anh ta。
Cố Minh Thành đối với thân thể của Khương Thục Đồng rất say mê,trong lòng Khương Thục Đồng đã tính trước rồi,có khi trong lòng cũng có nghi vấn:Anh ta rốt cuộc là thích con người của cô ta,hay là thích cái thân thể này của cô ta?
Đáp án của câu hỏi này,nếu như từ từ suy nghĩ lại,sẽ khiến cô ta đau lòng,cô ta không muốn suy nghĩ nữa。
Cố Minh Thành sớm đã không thể khiềm chế nổi sự ham muốn đối với cô ta,lăng người qua đã đè cô ta dưới thân - -
Cố Minh Thành xưa nay không đeo bao cao su,với lại,cơ thể của Khương Thục Đồng không dễ thụ thai,hơn nữa,anh ta cũng muốn có một đứa con để chơi đùa,là con của anh ta và Khương Thục Đồng。
Nếu như không có Lục Chí Khiêm,hiện nay chắc anh ta đã làm cha rồi。
Tuy rằng Lục Chí Khiêm đã chết,nhưng mà sự hiềm khích đối với Lục Chí Khiêm,anh ta luôn canh cánh trong lòng。
Anh ta đã tăng thêm sức mạnh dưới thân,tiếng ren rỉ của Khương Thục Đồng càng lớn tiếng hơn。
Địa chỉ Khương Thục Đồng đã chọn được rồi,dù sao mở tiệm cũng hơn một năm rồi,biết được cửa tiệm nên chọn vào địa điểm nào tốt,không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của cửa tiệm,cũng có thể tối đa hoá lợi ích。
Nhưng mà,lần này,Khương Thục Đồng không suy nghĩ nhiều như vậy,vì cửa hàng bên Tịnh An Tự bán thời trang nam,chủ tiệm mới muốn bán thời trang nữ,có thể những người đến mua thời trang nam,sẽ thuận tiện xem luôn thời trang nữ,cho nên,cửa hàng mới của cô ta không xa với cửa hàng cũ,có thể ở ngay đối diện。
Bởi vì,cửa tiệm này do Cố Minh Thành trao cho cô ta,cô ta luôn cảm thấy cửa tiệm này,không được cách nhà xa quá。
Rất nhanh cửa tiệm đã sửa sang xong,quần áo,cô ta đã nhập được một số,còn lại toàn bộ là thời trang nữ,tên thượng hiệu thời trang nữ của cô ta tên - - Đồng。
“Vì sao không để tên của anh vào trong đó?”Khi đó Cố Minh Thành đang ngồi trên ghế sofa trong nhà,đang xem ipad。
Nghĩ được câu hỏi của anh ta,Khương Thục Đồng lại ngây thơ hỏi,“Đây là quần áo do em thiết kế mà,phải dùng tên của người thiết kế không bình thường sao?Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì!”Cố Minh Thành không nói gì,như không chuyện gì vậy tiếp tục xem ipad。
Điều Khương Thục Đồng không biết là,từng có lần Từ Mậu Thận đặt tên thương hiệu của mình là Amon,Cố Minh Thành cũng từng hỏi anh ta vì sao không để tên của anh ta vào trong đó?
Khi đó hai người vẫn còn học đại học,vẫn còn là bạn thân tốt,yêu cầu này của Cố Minh Thành,do có ý đùa giỡn đó,tuyệt đối không giống như hỏi Khương Thục Đồng lần này,đối với Từ Mậu Thận,anh ta hoàn toàn chỉ là đùa giỡn thôi。
Từ Mậu Thận cũng từng trả lời Cố Minh Thành:“Thiết kế trang phục là lý tưởng của tôi,đương nhiên phải dùng tên của nhà thiết kế chứ?”
Đáp án này hoàn toàn giống với đáp án của Khương Thục Đồng。
Amon là tên tiếng anh của Từ Mậu Thận,khi còn đang học đại học tại Cornell。
Nhưng mà,Từ Mậu Thận xưa nay không thích chủ trương người Trung Quốc lại đặt một cái tên nước ngoài,cho nên,sau khi về nước đã không gọi nữa,dù sao về nước cũng hơn mười năm rồi,tên tiếng anh Amon đó sớm đã bị người khác quên lãng rồi,chỉ còn lại một thương hiệu trời trang có tiếng thôi。
Khương Thục Đồng làm xong chuyện của bản thân,bước qua đó,sát trên người Cố Minh Thành。
Cánh tay của Cố Minh Thành ôm lại cô ta。
Khương Thục Đồng có một cảm giác thời gian yên tịnh là tốt đẹp nhất,căn nhà cô ta thuê,cô ta cũng ít khi đến đó ở nữa,hiện nay,xem như đã sống chung một nhà với Cố Minh Thành rồi。
“Hiện nay em đang nghĩ,khai trương muốn mời những khách nào,em viết ra,anh xem thử có được không,mới sửa lại?Có được không?” Khương Thục Đồng cười,nằm trước ngực của Cố Minh Thành,một bộ dạng nũng nịu như cô bé nhỏ vậy,trên mặt có một thần thái trái tim đang rất khao khát vậy。
“Được。”Cố Minh Thành trả lời。
Khương Thục Đồng có một cảm giác,giống như mỗi một chữ mà Cố Minh Thành trả lời đều phát ra từ trái tim của anh ta vậy,cho nên,mỗi một chữ cũng đang lay động trái tim của Khương Thục Đồng,khiến cô ta vì mỗi một câu nói của anh ta mà tim đập thình thịch,Cô ta chưa từng có khi nào lại say mê một người đàn ông như vậy。
Cô ta càng dựa gần đến trước ngực của Cố Minh Thành,càng sát vào anh ta。
“Sao vậy?”Cố Minh Thành để ipad xuống。
“Em đang khao khát tương lai,trang phục thương hiệu của em sẽ bán trên toàn thế giới!” Khó mà có được,Khương Thục Đồng lại nở ra một nụ cười như vậy,bởi vì ít khi cười như vậy,cho nên nụ cười này lại biểu hiện rất đáng trân trọng。
Cố Minh Thành cúi đầu nhìn cô ta,nụ cười của cô ta rất mê hoặc lòng người。
“Tương lai cũng nhiều yếu tố lắm,không chỉ bao gồm trang phục của em,còn có nhiều thứ khác nữa。” Cố Minh Thành nói một câu。
Khương Thục Đồng không biết điểm dừng chân của câu mà anh ta nói ở đâu,cũng chỉ là không biết mục đích của anh ta là gì。