Khương Vũ Vi đã đi Hồng Kông。
Khương Thục Đồng cũng không đi tìm Cố Minh Thành,hơn thế nữa một tin wechat cũng không nhắn cho anh ta。
Nghĩ rằng,sự oán hận bản thân đối với anh ta,chắc anh ta biết được。
Cố Minh Thành giờ này đang ngồi trên ghế,anh ta làm sao biết được:Khương Vũ Vi bị cưỡng bức,sản phẩm của Amon không xuất được xưởng,những lỗi lầm đều chỉ về hướng anh ta,còn không biết Khương Thục Đồng lại oán hận anh ta thế nào nữa。
Cô ta không gửi tin wechat cho bản thân,anh ta cũng không liên hệ với cô ta,vì không biết nói gì nữa,toàn bộ giải thích chỉ là che giấu thôi,nói là anh ta không có cử người đến cưỡng bức Khương Vũ Vi,nhưng Khương Thục Đồng nhất định sẽ nói,anh ta có thể sẽ biết trước được - -
Anh ta thực sự là biết trước được,nhưng anh ta không nghĩ đến Khương Vũ Vi lại yếu như vậy。
Cô ta luôn là con cáo xảo quyệt。
Hôm đó sau khi tan sở,anh ta đã ở lại rất lâu,trời đang đỗ mưa,anh ta lái xe từ dưới lầu phòng làm việc của Khương Thục Đồng đi về đó。
Anh ta dừng xe lại,ngẩng đầu lên nhìn phòng làm việc của cô ta,đã châm một điếu thuốc。
Đúng lúc,Khương Thục Đồng đang đứng bên cạnh cửa sổ kính,đầu dựa lên kính,tay đang vẽ nguệch ngoạc trên tấm kính vì nước mưa đã bị rạch thành một con đường。
Cố Minh Thành không nhìn thấy ánh mắt của cô ta đang nhìn về đâu,nhưng mà chỉ là không nhìn anh ta thôi。
Bầu trời đang đỗ mưa,trên lầu cô ta đang đứng đó!
Cố Minh Thành híp lại đôi mắt,chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。
Cô ta luôn dựa vào đó,một lát sau,giống như bắt đầu nói chuyện,về chuyện đang nói với ai,chắc chỉ có người đó thôi。
He,Từ Mậu Thận,bạn tốt nhất của anh ta。
“Còn chưa về sao?Thục Đồng?” Từ Mậu Thận hỏi。
“Ừ,bên ngoài đang mưa,đợi tí nữa tôi mới về !”Khương Thục Đồng hờ hửng nói。
Chuyện của Khương Vũ Vi,luôn khiến tâm trạng của cô ta không tốt,giữa cô ta và Cố Minh Thành,đã có sự hiềm khích của Khương Vũ Vi,không biết sẽ như thế nào nữa。
Từ Mậu Thận bước gần đến cửa sổ,Khương Thục Đồng đang nhếch mép môi,cười chua xót。
Từ Mậu Thận chẳng qua chỉ vừa cúi đầu,liền nhìn thấy dưới lầu đang đậu chiếc xe của Cố Minh Thành - -
“Thục Đồng còn không xuống sao?”Từ Mậu Thận lại hỏi một câu,câu nói này đương nhiên có chút mục đích。
Nhưng mà ai biết được Khương Thục Đồng nghe không hiểu trong câu hỏi của Từ Mậu Thận là có ý gì,“ Đêm nay tôi không muốn về,dù sao về đó cũng chỉ có một mình,không thôi trong phòng nghỉ ngủ một đêm,dù sao vẫn đang trời mưa!”
“Cũng được!”
Từ Mậu Thận luôn ở lại đây tăng ca,anh ta có một căn phòng nghỉ ngơi,sau này Khương Thục Đồng luôn tăng ca,Từ Mậu Thận đã làm cho cô ta một căn phòng nghỉ ngơi。
Từ Mậu Thận xuống dưới lầu,bước đến trước xe của Cố Minh Thành,hỏi một câu,“Nếu như đến rồi,vì sao không lên đó?”
Cố Minh Thành không nói gì hết,nói câu,“Anh không hiểu。”
Lái xe đi。
Chuyện giữa anh ta và Khương Thục Đồng,Từ Mậu Thận đúng là không hiểu。
Thuốc bắc của Khương Thục Đồng đã uống hết rồi,muốn đi hốt thêm mấy thang,vì cô ta phát hiện,sau khi uống thuốc này,nội tiết tố có hướng thay đổi tốt,tuy nhiên chỉ thời gian ngắn thôi,kỳ kinh nguyệt kế tiếp vẫn chưa đến,nhưng mà,cô ta phát hiện da dẻ đã tốt hơn rất nhiều,vốn dĩ da dẻ cũng tốt lắm,sau khi uống thuốc này vào,càng cảm thấy da dẻ mịn như nước vậy,càng tốt hơn。
Cho nên,cô ta muốn uống thêm một liệu trình。
Lần trước Cố Minh Thành đã dẫn cô ta đến đây,cô ta vẫn còn nhớ đường,sau khi hốt xong thuốc,khi ở hành lang,lại gặp được Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành một tay để trong túi,vốn dĩ những bước chân rất nhanh và ánh mắt không quan tâm,sau khi nhìn thấy Khương Thục Đồng từ đối diện bước qua,bước chân của anh ta dừng lại,nói với Khương Thục Đồng,“ Lại đến hốt thuốc sao?”
“Ừ。”
“Còn đang vì chuyện của Khương Vũ Vi hận anh sao?”Khi Khương Thục Đồng bước qua người anh ta,Cố Minh Thành hỏi,anh ta đã nghiêng người qua。
Trước tiên Khương Thục Đồng sửng sờ người ra,tiếp đó lại cười,“Cách nghĩ của Cố Tổng xưa nay rất rộng lớn,có thể người bình thường cũng không thể bước vào trong cách nghĩ của Cố Tổng,bao gồm - - Trinh tiết của phụ nữ。”
Những chiếc răng của Cố Minh Thành đã cắn chặt lại,trên huyệt thái dương có thể nhìn thấy những sợi gân của anh ta。
“Vì chuyện này không quan tâm anh sao?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu。
“Em không có không quan tâm anh,dù cho em và Khương Vũ Vi có hiềm khích như thế nào,chúng em cũng là chị em,hơn thế nữa,đều là phụ nữ,đạo lý cảm nhận như nhau anh hiểu chứ?Nếu đổi lại là em,em xảy ra chuyện như thế này,anh có cảm nghĩ gì?”Khẩu khí nói chuyện của Khương Thục Đồng rất nhanh,mang theo trách vấn,còn có bất bình。
Cô ta không chỉ vì Khương Vũ Vi cảm thấy bất bình,mà là cảm thấy toàn bộ phụ nữ gặp được chuyện như thế này,cũng đáng được đồng tình。
“Em sẽ không xảy ra chuyện như thế này!Chuyện của Khương Vũ Vi,anh không phải cố ý!”Bộ dạng giận dỗi của Cố Minh Thành。
“Em biết anh không phải cố ý,nhưng anh đẩy cô ta vào tình huống này,thì chắc chắn phải nghĩ đến tình thế đó!”Khương Thục Đồng phát hiện,cánh tay của cô ta,không biết từ khi nào đã bị Cố Minh Thành nắm lại。
“Cô ta tự tao nghiệp chướng,không thể sống!”Cố Minh Thành cuối cùng cũng nói ra câu nói này。
“Anh trực tiếp nói đáng đời cô ta còn tốt hơn。”Khương Thục Đồng nâng giọng cao lên。
Cô ta cùng Cố Minh Thành đã bỏ lỡ,muốn quay về,đột nhiên nhớ được điều gì,quay đầu lại hỏi Cố Minh Thành,“ Anh đến bênh viện làm gì?”
“Em không quan tâm mà?”Đôi tay của Cố Minh Thành bỏ trong túi,đứng cách xa năm mét với Khương Thục Đồng。
“Sao em lại không quan tâm chứ?” Khương Thục Đồng thề thốt hỏi?
“Vai của anh đau,đến mát xa。Ngày nào cũng phải đến,anh ngày nào cũng đến bệnh viện。”
Khương Thục Đồng nghe thấy,cắn lại răng,bước đi。
Cố Minh Thành nhìn thấy dáng quay đi của cô ta biến mất gần cầu thang,mới quay người rời đi,cuối cùng cũng không đợi được đáp án mà anh ta muốn có,tuy rằng hai người vì chuyện của Khương Vũ Vi đã có chút không vui,nhưng anh ta cũng muốn tìm một cơ hội,để cứu vãn。
Sau khi Khương Thục Đồng quay về nhà của Từ Mậu Thận,phát hiện trước cửa có một người đang đợi cô ta,không dám tin vào,nhưng đúng thật là - - Khương Lịch Niên。
Khương Lịch Niên đang đợi Khương Thục Đồng,đây đúng là một chuyện hiếm có。
Khương Lịch Niên luôn trọng nam khinh nữ,vì cả đời này mẹ chưa giúp ông ta sinh được một đứa con trai,đối với mẹ cũng không tốt cho lắm,thậm chí ông ta đối với Lục Chí Khiêm còn tốt hơn bản thân。
Khương Lịch Niên đến tìm Khương Thục Đồng là có chuyện,muốn nhờ Khương Thục Đồng tiếp nhận công xưởng của ông ta。
Khương Thục Đồng không hiểu,hỏi vì sao?
Khương Lịch Niên nói công xưởng trong tay ông ta,luôn bị lỗ vốn,nhìn vào ánh mắt khinh thường và không quan tâm của Khương Thục Đồng,vội vàng nói:“Con đừng xem thường đó,tuy rằng lợi nhuận ít,hơn nữa vẫn còn rất nhiều nợ nần,nhưng những vốn cố định nhiều đó,ba đã lớn tuổi rồi,không làm nổi nữa, hơn thế nữa cứ lỗ vốn,ba đã không chịu nổi những sự giày vò như thế này rồi。Nói không chừng thay đổi người,lại có thể rước thần tài đến thì sao。”
Công xưởng của Khương Lịch Niên làm về nghành vật liệu xây dựng,chuyên môn cung ứng những vật tư cho những công trình,dù sao thời gian ông ta nhận lợi nhuận cũng không còn nhiều。
“Con không nhận,con chưa từng kinh doanh công xưởng!Càng lỗ nhiều hơn ba nữa,hơn nữa,con cũng không có tiền đền。”Khương Thục Đồng mang danh sách nợ nần trong công ty,và cả giấy phép kinh doanh từ đầu gửi lại cho Khương Lịch Niên。
Khương Lịch Niên đang vội,“Đừng mà,hơn nữa,con không phải có Cố Minh Thành chống lưng sao?”
Khương Thục Đồng dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Khương Lịch Niên,có lẽ ông ta đã nghĩ chắc là chủ ý này rồi,biết Khương Thục Đồng không hiểu,nhưng tóm lại cô ta vẫn là con gái của ông ta,vốn dĩ không chạy đi đâu được,nhờ Cố Minh Thành giúp ông ta kinh doanh。
He,Khương Lịch Niên sao lại biết Cố Minh Thành lại có thời gian và lòng thanh thãn như vậy chứ?
“Anh ta rất bận,con cũng rất bận,phải chạy hai bên giữa Hải Thành,và Thượng Hải!”Khương Thục Đồng trả lời。
Dù sao cũng đã mở tiệm được mấy tháng,cô ta xem danh sách nợ nần cũng khá tốt đó,tiền lợi nhuận mấy năm nay đã bị ba lấy đi hết rồi,chỉ còn lại một công xưởng nợ nần chồng chất,ai tiếp người đó chính là thằng khờ。
Khương Lịch Niên nhìn thấy Khương Thục Đồng không chịu nhận, lại nói một câu,“ Mẹ con trước khi mất đã để lại chút di sản cho con,ba luôn không nói với con,hôm nay ba không ngờ đến con lại không chịu tiếp nhận,cho nên mang di sản cũng đem đến đây。”
“Cái gì?” Khương Thục Đồng đối với người cha này,thực sự đã hận thấu xương,rõ ràng là di sản mẹ để lại cho cô ta,ông ta vì sao phải giữ lại chứ?
“ Bảo mật!”
“Vậy mời đi về!”
Khương Lịch Niên nhìn thấy Khương Thục Đồng thực sự đã tức giận,thật tình không muốn tiếp nhận,từ trong túi lấy điện thoại ra,bên trong là một đoạn ghi âm,Khương Lịch Niên bấm mở ra,bắt đầu phát,quả nhiên là lời cuối cùng của mẹ,ngoại trừ nhắc nhỡ Khương Thục Đồng phải chăm sóc tốt cho bản thân,đừng làm quá mệt mõi,bà ta hy vọng Khương Thục Đồng có thể - -
Sau đó,Khương Lịch Niên đứng đó,đúng lúc đã tắt đi đoạn ghi âm đó,không quan tâm đến Khương Thục Đồng khắp mặt ngấn lệ。
Khiến Khương Thục Đồng vừa tức vừa hận,“Thục Đồng,con chỉ cần tiếp nhận công xưởng này,và làm thủ tục sang tên với ba,ba sẽ đưa điện thoại cho con,mẹ con ở phía sau còn nói rất nhiều chuyện,sao hả?”
Khương Lịch Niên luôn uy hiếp Khương Thục Đồng như vậy。
Đây là đoạn ghi âm cuối cùng của mẹ,hơn nữa,chuyện sau này,giống như cũng rất quan trọng,cô ta không biết mẹ đang muốn nói điều gì。
Khương Lịch Niên quá đổi vui mừng,hôm nay kéo theo Khương Thục Đồng đến các cơ quan làm thủ tục giao tiếp,từ nay về sau,Khương Lịch Niên và công xưởng thu không đủ chi này đã không còn quan hệ,người có quan hệ là Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng đối với công xưởng này cũng không có nhiều hy vọng,cứ nghĩ là,thực sự làm không nổi sẽ xin phá sản,dù sao cô ta cũng chưa từng kinh doanh,trong danh sách phá sản cũng sẽ không tính trên đầu cô ta,cô ta chỉ vì muốn nhận được đoạn ghi âm của mẹ thôi。
Chuyện mẹ nói phía sau là:Nếu như không vui vẻ,thì ly hôn với Lục Chí Khiêm thôi,trên đời này người đàn ông tốt còn rất nhiều,Thục Đồng lại xinh đẹp,người cũng rất tốt,mẹ tin sau khi ly hôn cũng có thể tìm được người đàn ông tốt。
Cầm trên tay đoạn ghi âm của mẹ,Khương Thục Đồng khóc trong nhà cũng không nín được,giọng nói của mẹ,đã lây động trái tim của cô ta,y như mẹ vẫn còn ở đây vậy。
Khương Thục Đồng chuyển đoạn ghi âm này đổi thành âm thanh,để vào trong vi tính,để vào trong điện thoại,cũng đã sao chép rất nhiều nơi。
Sợ rằng một ngày nào đó chỉ một chữ của mẹ cũng tìm không thấy,đúng thật là tiêu tan như mấy khói。
Hơn nữa,công xưởng này,cô ta có được cũng không cần đến một đồng tiền,cũng không có tổn hại gì,hơn nữa,Khương Lịch Niên dù sao cũng là ba của cô ta。
Khương Thục Đồng cứ tưởng công xưởng này không có một chút liên hệ với cô ta - -
Một tuần sau。
Khương Vũ Vi từ Hồng Kông trở về,sau khi về đến,trực tiếp đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Cô ta đến để thực hiện lời hứa,lý do là:Việc ly gián Lục Chí Khiêm đã hoàn thành,hiện nay Lục Chí Khiêm tại Thượng Hải một dự án cũng không nhận được,Cố Tổng không chuẩn bị trả giá như thế nào sao?Lúc trước sở dĩ không bàn đến chuyện thù lao,chính vì bản thân tin rằng chắc chắn sẽ làm được。
Cho nên,hiện nay cô ta quay về,tìm Cố Minh Thành thực hiện。
Chuyện bị người ta cưỡng bức,cô ta không biết Cố Minh Thành có biết được không,cô ta đã nói với Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng có nói với Cố Minh Thành hay không,cô ta cũng không biết。
Nhưng mà,từ nay về sau,chuyện này,cô ta sẽ không nhắc đến nữa,xem như chưa từng xảy ra。