Cố Minh Thành không nói gì hết,kéo lại tay của Khương Thục Đồng,hai người cùng nhau đi trên bãi biển,đi ngang qua Dự viên,đã đi một khoảng đường rất dài rất dài,chỉ là bản thân không cảm thấy thôi,thực sự rất mệt rồi đó,khi về đến nhà,đã mười một giờ tối rồi。
Kể từ khi Khương Thục Đồng đến đây ở qua một lần,sau khi cô ta đi,Cố Minh Thành đã mua cho cô ta rất nhiều trang phục nữ,đều rất đáng giá đó。
Tối nay khi ngủ,cô ta mặc trên người một cái áo hai dây màu trắng,và quần lót màu trắng,mái tóc dài xoã xuống。
Cô ta nằm ngửa bên cạnh Cố Minh Thành。
Thân hình của cô ta đường cong sắc nét,bên eo hõm xuống,mông rất thẳng đứng。
Thân thể của Cô Minh Thành sát vào cô ta,chỉ có mông dựa sát anh ta,phía sau cự ly phần lưng với người của Cô Minh Thành,còn một khoảng cách lớn。
Khương Thục Đồng chống dậy nửa người,mang mái tóc vén ra phía sau。
Cố Minh Thành thừa cơ đã ập vào dưới cổ của Khương Thục Đồng,vòng lại cả con người của Khương Thục Đồng,một tay sờ vào một bên ngực của cô ta。
Anh ta híp đôi mắt lại,chỉ cần Khương Thục Đồng động đậy,anh ta thì mở miệng,“Đừng cử động!”
Cho nên Khương Thục Đồng rất cẩn thận,cảm thấy nhột rồi cũng không dám động đậy,rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi,nhưng vẫn không ngủ được。
Lần trước Cố Minh Thành đã khiến cho Khương Thục Đồng kiệt sức,hiện nay cô ta còn đang bệnh trong người,anh ta không muốn không có sự kiềm chế như vậy。
Bởi vì Cố Minh Thành,áo hai dây của Khương Thục Đồng rơi xuống,Khương Thục Đồng lấy tay kéo áo lên lại,vì còn một bên kia đã bị đè trên giường,bên đây cũng không kéo được,đã dồn hết bên thắt lưng。
“Còn sờ nữa sao?” Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua tí,hỏi Cố Minh Thành,nghe được tiếng xào xạt phát ra giữa tấm ga giường và quần áo,“ Em muốn kéo quần áo。”
Cố Minh Thành luôn kiềm chế lại,luôn kiềm chế,nghe được câu nói này của Khương Thục Đồng,anh ta không nói gì,đã cởi đi quần áo của Khương Thục Đồng。
Thực sự,vốn dĩ,Khương Thục Đồng ở lại nhà của anh ta,sớm đã nghĩ sẽ có những chuyện này。
Cuối cùng Cố Minh Thành vẫn không nhịn được。
Anh ta ôm chặt Khương Thục Đồng vào trong lòng,sợ khi đụng chạm vào nhau không có nguồn sức phản hồi đó。
Khương Thục Đồng biết,đây là do cô ta tự tìm đến,nhưng mà không cho cô ta nhúc nhích là không thể nào。
“Nếu như đã phóng hỏa rồi,cũng phải phụ trách diệt hỏa chứ!Có biết không?” Cố Minh Thành nằm ngửa người qua,chống dậy mốt tí,anh ta cắn vào tai của Khương Thục Đồng nói。
Mùi vị,hơi nóng,khiến mặt của Khương Thục Đồng đỏ ửng lên,cô ta cảm thấy,trải qua cuộc chiến này,bệnh ho của mình cũng khỏe lại rất nhiều。
Cuộc yêu kéo dài rất lâu,khi đã chìm sâu vào,Cố Minh Thành dựa bên tai cô ta líu ríu,“Thục,Thục Đồng。”
Khương Thục Đồng vẫn nằm ngửa, không thể đeo lại cổ của anh ta,chỉ có thể chặt chẽ ôm lại cánh tay của anh ta,cô ta híp mắt lại,gọi anh ta “ Minh Thành,Minh Thành - -”
Họ trong giây phút này,cũng như dưới thân vậy, trơn mượt dày đặc,đó là một tình cảm nồng thắm thế nào cũng không hoà tan được。
Cô ta bị động chấp nhận sự va đập của Cố Minh Thành,dưới thân không thể quay lại,chỉ có thể quay thân trên lại,bắt đầu hôn anh ta。
“Không đeo bao sao?” Khương Thục Đồng nũng nịu nói。
Cố Minh Thành ôm lại mặt của cô ta,“Không cần thiết。”
Khương Thục Đồng làm không rõ ý “Không cần thiết ” là gì,do anh ta không thích,hay là muốn Khương Thục Đồng có con。
Trong lòng Cố Minh Thành nghĩ là,nếu như thể chất của cô ta không dễ thụ thai,vậy chuyện có con sớm phải tính toán trước。
“Muốn làm phu nhân Cố không?Hả?” Lưỡi của Cố Minh Thành đã xoay chuyển bên ốc tai của Khương Thục Đồng,khiêu dậy lên Khương Thục Đồng và sự ngựa ngáy trong lòng cô ta。
Nói đến phu nhân Cố,trong lòng Khương Thục Đồng lại xuất hiện gương mặt của Diệp Thu。
Cô ta không cần suy nghĩ,thì nói một câu “Không muốn!”
Động tác của Cố Minh Thành dừng lại,nhăn nhẹ chân mày,“ Không muốn sao?”
Anh ta càng dùng sức hôn trên tai của Khương Thục Đồng,khiến Khương Thục Đồng ngứa ngáy khó đỡ。
“ Ừ!Em mới ly hôn không bao lâu。Cho mọi người nói em mới ly hôn,đã lập tức dựa vào vòng tay của người đàn ông khác,nhất định là ngoại tình rồi。”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Câu nói này của Cố Minh Thành có chút ý cười nhạo,nhưng mà cũng Khiến Khương Thục Đồng đỏ mặt,vì lời anh ta nói,giống như là sự thật。
... ...
Sáng mai,Khương Thục Đồng vẫn chưa dậy,thì có người giúp việc đến nấu cơm cho Cố Minh Thành,Cố Minh Thành đã dậy rồi。
Cơm dọn lên trên bàn,Khương Thục Đồng vẫn chưa tỉnh dậy。
Sau khi dì giúp việc dọn cơm đến trên bàn,hỏi một câu,“Tiên sinh,phu nhân vẫn còn đang ngủ sao?”
Dì là ngươig giúp việc mới là sau khi Cố Minh Thành đến Thượng Hải mới tìm đó,đối với gia cảnh của Cố Minh Thành,có kết hôn chưa vẫn không hiểu rõ。
Đây là trong cuộc đời,lần đầu tiên có người hiểu lầm Khương Thục Đồng là vợ của Cố Minh Thành,nhưng mà sự hiểu lầm này,khiến trong lòng của Cố Minh Thành có chút nhột,cảm giác vô cùng tốt,cảm xúc cũng rất tốt。
“Đúng,cô ta đang ngủ。”
Vừa nói xong,đôi mắt chưa tỉnh ngủ của Khương Thục Đồng từ phòng ngủ bước ra,cô ta đang mặc áo sơ mi của Cố Minh Thành,nhưng mà bên trong là áo hai dây,cho nên bên ngoài không có cài nút áo,chính là chiếc áo đêm qua cô ta mặc chỉ là khoác thêm chiếc áo sơ mi của anh ta thôi,vô cùng rộng rãi,đôi chân mảnh mai lộ ra ngoài。
Nhìn thấy bên ngoài có người giúp việc,Khương Thục Đồng sợ đến nỗi tỉnh táo hẳn luôn,nhanh chóng lui về trong phòng。
Dì giúp việc nhìn thấy Khương Thục Đồng,cũng thấy rất ngại,vội vàng nói,“ Tiên sinh,cơm đã làm xong,nếu như phu nhân đã tỉnh dậy,tôi về trước đi。”
Cố Minh Thành “ Ừ ” Một tiếng。
Nghe được tiếng đóng cửa,Khương Thục Đồng từ trong phòng thò đầu ra,nhìn xung quanh,xác định dì giúp việc đã về rồi,cô ta mới dám bước ra。
Lúc muốn đi phòng vệ sinh,khi bước ngang qua Cố Minh Thành,Cố Minh Thành đã giơ tay kéo cô ta lại。
Cả người của Khương Thục Đồng đã lọt vào trong lòng anh ta,“ Tí nữa anh sẽ đến công ty。Có đi với anh không?”
“Không đi,hôm nay em có chuyện。” Khương Thục Đồng trả lời。
“Em phải chịu phụ trách về những gì em nói đó。” Cố Minh Thành nhìn lên mặt của Khương Thục Đồng,cách xưng hô “ Phu nhân Cố ” này,có thể nói được là mơ ước của toàn bộ phụ nữ trong Hải Thành,lời nói hôm qua của Khương Thục Đồng,vẫn khiến Cố Minh Thành canh cánh trong lòng。
Người phụ nữ như Khương Thục Đồng,đối với ba chữ “ Phu nhân Cố ”lại như bị hốc vào mũi vậy。
Nhưng mà,cô ta mặc áo sơ mi của bản thân,cũng rất dễ nhìn,nhìn vào có chút gợi cảm,khác với cảm giác khi mặc áo sơ mi tay dài của Amon,đây là người phụ nữ của anh ta。
Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành chỉ là câu nói nào,cũng có chút buồn phiền。
Sau khi đi xong vệ sinh,cô ta ngồi xuống ăn cơm với Cố Minh Thành。
Vì Cố Minh Thành phải đến công ty,cô ta không đi,cho nên,cô ta cũng không vội mà thay quần áo。
Khi Cố Minh Thành bước đến cửa,Khương Thục Đồng nói,” Đợi một tí。”
“Không muốn anh đi sao?” Cố Minh Thành hỏi。
“Không có,em muốn nói em ở lại Thượng Hải một hai ngày sẽ về lại Hải Thành,bên kia nhiều việc hơn,có thể hôm nay,hoặc là ngày mai。” Trong tay Khương Thục Đồng đang xé bánh mì Sandwich,đầu cũng không nghiêng qua,lười lười vậy,nói với Cố Minh Thành。
“Lần này về đây cùng anh qua sinh nhật sao?”
“Không phải,nếu như không phải mẹ chồng mời em ,em cũng quên luôn hôm qua là sinh nhật của em。” Khương Thục Đồng bật cười。
“ Mẹ chồng em sao?” Hiển nhiên Cố Minh Thành nghe được Khương Thục Đồng lại nhắc đến hai chữ “ Mẹ chồng”,trong lòng có chút không vui,chân mày có chút nhăn lại。
Khương Thục Đồng chợt nhớ ra,không nên gọi mẹ chồng rồi,vội vàng gọi lại,“ Mẹ của Lục Chí Khiêm mời em qua đây。”
“ Bà ta mời em sao?Vậy Lục Chí Khiêm đâu,có biểu hiện gì?“ Cố Minh Thành luôn đứng ngay cửa,xem ra trước khi anh ta đến đây,cô ta còn có một buổi tiếc thịnh soạn。
Khương Thục Đồng cúi đầu,“ Vẫn như bình thường,nhưng mà cơm vẫn chưa ăn em đã đi về rồi。”
Cơn giận của Cố Minh Thành mới giảm đi,“ Vậy đột nhiên về Thượng Hải lại vì cái gì?”
“Về đây xử lý đơn hàng của phu nhân Đông。” Khương Thục Đồng cười,nếu như không phải mẹ chồng nhắc nhở cô ta,cô ta thực sự cũng không nhớ được hôm qua là ngày sinh nhật của mình。
Cố Minh Thành không lên tiếng,đã bước ra ngoài,công ty chỉ ở dưới lầu。
Không ngờ mới ăn cơm xong,Khương Thục Đồng đã đặt được vé máy bay,vốn dĩ muốn ngày mai quay về,nhưng mà đúng lúc chiều nay đặt vé có được chiết khấu mười phần trăm,ngày mai về thì giá không thay đổi,rất vội đó,đúng lúc quần áo của phu nhân Đông đã đặt xong rồi,cô ta phải đem đơn hàng về Hải Thành xử lý,Khương Thục Đồng xuống dưới lầu,đến công ty của Cố Minh Thành nói với anh ta một tiếng,thì rời đi。
Trước khi đây,cô ta cố tình đến cửa tiệm mang theo bộ ảnh đó,còn về chuyện chiếc xe của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng không biết anh ta xử lý như thế nào,có thể đậu dưới hầm xe của anh ta。
Cố Minh Thành nhìn dáng quay đi của người phụ nữ này,không một chút chậm chạp và không nở。
Giống như anh ta chỉ là điểm dừng chân tùy ý của cô vậy。
Trong tay cô ta đang cầm cuốn hình,khiến ánh mắt của Cố Minh Thành không ngừng nhíu mày。
Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành khi nào về Hải Thành,Cố Minh Thành nói có thể một thời gian nữa。
Khương Thục Đồng không nói gì hết,từ Thượng Hải về,trực tiếp đến công ty,không về nhà,hơn nữa ,nhà của Từ Mậu Thận,cũng không phải là nhà của cô ta,ở lại đó cũng có chút cố ý,khi đến phòng thiết kế,Từ Mậu Thận đang vẽ đường may。
Người đàn ông vén áo lên vẽ đường may,thoại mái,lại gợi cảm。
“Cám ơn Từ Tổng tặng cho tôi bộ ảnh đó。” Khương Thục Đồng cười hí hí nói。
“Có thích không?Đã vội vàng về Thượng Hải,sao không ở lại mấy ngày,lại quay về đây?” Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng,khẩu khí hờ hửng nói。
“Chuyện bên đây chưa làm xong,trong lòng không ổn cho lắm。Hơn nữa quần áo của phu nhân Đông cũng rất gấp đó。” Khương Thục Đồng nói。
“Qua đây,bàn bạc với tôi chỗ này phải làm như thế nào,đây là một chi tiết trên thiết kế trang phục,tôi đã nghĩ rất lâu。”
Từ Mậu Thận đứng bên kia của bàn làm việc。
Khương Thục Đồng bước qua đó,hai người bắt đầu thảo luận。
Không ngờ,quả nhiên lại bàn đến trời tối,nhưng mà cũng chính vì như vậy,hai người đã làm ra một kết quả hoàn mỹ,hai người đã đánh vào bàn tay của đối phương。
Trời đã tối,Từ Mậu Thận đưa Khương Thục Đồng về nhà,đã đến trước cửa,Khương Thục Đồng xuống xe,vì phần cảm hứng chiều nay hai người thảo luận vẫn còn ở đó,cho nên sau khi xuống xe,cô ta vẫn còn cười。
Trong cuộc đời lần đầu tiên gặp được một tri kỷ。
Khương Thục Đồng mới bước đến trước cửa nhà,liền nhìn thấy một người đang đứng gần cửa hút thuốc,xem kỹ lại,là Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng đang muốn nói,anh cũng về Hải Thành sao?
Liền nghe thấy bên kia từ từ mở miệng,“Nhìn thấy anh ghen tuông,có phải em vui lắm không?”
Không có một chút khẩu khí đùa giỡn và mỉa mai,mang theo sự trách vấn như lên án vậy。
“Anh - Sao anh lại ghen tuông chứ?Từ Tổng chỉ là đưa em về thôi。Có gì đâu?“ Khương Thục Đồng đứng trước cửa,tự tin nói。
Cố Minh Thành lạnh lùng cười,“Trong phòng làm việc trò chuyện vui về một buổi chiều cũng là bình thương sao ?”