Miêu Doanh Đông trả vờ không để ý đi phòng của mình thay quần áo. Sau đó lại có tiếng gõ cửa.
Miêu Doanh Đông đi mở cửa, vậy mà lại là Khánh Du.
Tay cô cầm bình giữ nhiệt.
" Ethan em hỏi bác gái mới biết nhà anh ở đây, em ở nhà làm viên cơm nếp còn có bánh hành. Nghe bác gái nói anh thích những món ăn vặt truyền thống này, cho nên em đặc biệt mang tới cho anh" Khánh Du nói rồi tiến vào phòng của Miêu Doanh Đông. Miêu Doanh Đông nói: " Vừa hay, vốn dĩ anh định đi ra ngoài ăn".
Khánh Du cười " Ngài Miêu có tiền như vậy, không dự định tìm bảo mẫu sao?" “Có một người, làm thực sự không tốt, anh cho thôi rồi" Miêu Doanh Đông không chút khách khí ngồi trên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Khánh Du cũng vui vẻ ngồi trước mặt Miêu Doanh Đông, nhìn Miêu Doanh Đông ăn cơm, rất có không khí gia đình, đợi sau khi Miêu Doanh Đông ăn xong lấy bình giữ nhiệt của mình đi.
" Ngài Miêu cuối tuần này ngài có thời gian không? Nếu có thời gian cùng nhau đi chơi golf thế nào?" Khánh Du hỏi.
" Lúc nào cũng có thời gian, người đẹp đã có lời mời đương nhiên là rảnh" Miêu Doanh Đông trả lời rất sảng khoái.
Kháng Du đứng dậy muốn đi, Miêu Doanh Đông lập tức đỡ lấy vai Khánh Du. Chỗ anh đứng vừa hay đối diện là gương soi. Vị trí Kiều Duyệt Nhiên trốn trong thư phòng lộ ra rõ ràng. Khánh Du không nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, Miêu Doanh Đông vừa hay nhìn thấy.
" Cô ấy vào thư phòng làm gì?"
" Ngài Miêu, ngài đây là đang làm cái gì?" Khánh Du nói " người ta không phải muốn không muốn bây giờ lên giường cùng với anh! " Miêu Doanh Đông nhìn trằm trằm bóng dáng của Kiều Duyệt Nhiên trong gương, bên tai của Khánh Du nói " Vậy đổi hôm khác!" .
Khánh Du không nói chuyện, chỉ là cười một cách nịnh hót và nũng nịu.
Miêu Doanh Đông cười haha ầm lên.
Khánh Du đẩy Miêu Doanh Đông nói một câu " người xấu".
Liền đi mất!
Kiều Duyệt Nhiên ở trong thư phòng, đóng chặt đôi môi, cũng chẳng qua là một người phụ nữ tùy tiện cùng người khác lên giường.
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sofa, vừa rồi đã ăn cơm, anh cũng kìm nén cơn giận, anh chính là ngồi trên ghế sofa.
Qua một lát, anh bắt đầu gọi điện thoại, dường như gọi cho một người thay khoá. Kiểu Duyệt Nhiên sốt ruột, đang yên lành làm sao lại thay khoá? Thay khoá rồi cô làm sao ra ngoài?
Cô chỉ có thể đứng trong thư phòng sốt ruột.
Đã qua một lúc, người thay khoá đến.
Bảo Miêu Doanh Đông chọn một cái khoá mật mã.
Đổi thành mật mã?
Vậy cô từ bên trong cũng không thể ra ngoài sao?
Anh có phải phát hiện ra cô rồi không?
Thay xong khoá- một hồi trấn động, lòng Kiều Duyệt Nhiên dường như nóng như lửa đốt.
Khoá thay xong đã là 9 giờ tối rồi.
Miêu Doanh Đông đi tắm rồi đi vào phòng mình ngủ.
Kiều Duyệt Nhiên lén lút từ thư phòng đi ra, từ bên trong làm sao cũng đều không mở được cửa.Đúng thật là như Kháng Du đã nói, anh đích thực là người xấu, người xấu vô cùng.
Cô từ bên trong kéo cửa, sao cũng không kéo được, vô cùng sốt ruột.
Đèn trong phòng khách sáng lên, Miêu Doanh Đông từ trong phòng ngủ đi ra. “Trong nhà sao lại có một người? Em là vừa đến hay là vừa muốn đi? Nếu như em vừa muốn đi vậy đến từ lúc nào?” Tiếng của Miêu Doanh Đông từ phía sau vọng đến, trả vờ cái gì cũng không biết, " lại chuẩn bị đến lấy cái gì?".
Nửa đêm canh ba Kiều Duyệt Nhiên sợ đến ngay lúc đó vội vàng dựa vào cánh cửa, từ miệng phát ra giọng nói vô lực " Ngài Miêu, em em là là lo lắng ngài cho nên đến thăm ngài" .
Bước chân Miêu Doanh Đông dừng lại một chút , ngồi trên sofa nhìn Kiều Duyệt Nhiên " lo lắng cho anh?".
" ừm, lo, lo lắng cho ngài, lo cho ngài có ăn cơm tốt hay không? Lo lắng cho ngài một mình có thể quên rất nhiều việc, muốn đến gặp ngài lại sợ ngài hỏi tôi vấn đề em không trả lời được, cho nên em liền lén lút đến!" Cả con người Kiều Duyệt Nhiên dựa lên cửa, bờ vai của cả người thẳng đứng.
Lét lút đến nhà Miêu Doanh Đồng hai lần, vậy mà đều bị anh bắt được, cô cũng không biết bản thân vì sao sẽ trở thành như thế, cô cũng không biết bản thân nói ra những lời đó là những lời nói thật lòng hay câu cửa miệng?
Nhưng khi nói ra rồi cô cũng không cảm thấy bản thân phản bội lương tâm của mình.
" Em lo lắng cho tôi như thế, không sợ dọa tôi sao?" Miêu Doanh Đông xoa xoa cằm, cợt nhả nói ra.
" Em không nghĩ nhiều như vậy, em biết thân phận của em và anh không ngang bằng, em chỉ có thể lén lút gặp anh, em biết em không xứng với anh" Kiều Nguyệt Nhiên nói rồi cúi đầu xuống.
Miêu Doanh Đông trầm mặc một lúc rồi nói một câu " qua đây".
Kiều Duyệt Nhiên bước chân thấp thỏm đi qua, cô biết bản thân đang nói một câu nói dối thấu trời, những ngày sau câu nói dối này làm sao mà kết thúc tốt đẹp đây. Kiều Duyệt Nhiên nửa ngồi xổm trước mặt Miêu Doanh Đông, ánh mắt thăm dò nhìn Miêu Doanh Đông, âm thanh mềm mại gọi một câu " Ngài Miêu".
Miêu Doanh Đông từ phía sau sờ tóc của Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên một người không ngồi vững, thân người nghiêng về phía trước, hai tay cô theo bản năng đỡ chặt đầu gối của Miêu Doanh Đông, tay vừa muốn bỏ ra, tay Miêu Doanh Đông lập tức nắm lấy bàn tay cô " vậy tôi ăn như thế nào? Em nhìn thấy chưa?"
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu " nhìn thấy rồi".
"Thế nào?".
" Khánh Du làm những cái này, em đều biết làm, tới không chỉ là làm viên xôi nếp, em còn biết làm cá chua ngọt, làm bánh rán, biết hầm rất nhiều loại canh, biết làm nhiều hơn cô ta nhiều" Ánh mắt Kiều Duyệt Nhiên ngước lên nhìn Miêu Doanh Đồng.
" Sau đó sao?" .
" Nếu ngài thích, em lúc nào cũng có thể nấu cho ngài ăn, em bây giờ không bận rồi. Tam Nhỉ bảo em một tuần chỉ phải đến nhà cô ấy hai lần ". Kiều Duyệt Nhiên ngửng đầu lên.
Cô cảm thấy bản thân mình tối nay nhất định điên rồi, rất nhiều lời không có nghĩ trước đã nói, dường như là chôn sâu trong đáy tim, vẫn luôn bị một loại tự ti che dấu, nỗi tự ti trong lòng cô đã trở thành một cây đại thụ lớn.
" Nhưng em bây giờ đã không làm việc ở nhà tôi nữa rồi" .
" không sao, ngài muốn ăn cái gì có thể gọi em" Kiểu Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn Miêu Doanh Đông.
“Tôi sáng sớm ngày mai, sáng tinh mơ muốn ăn, tôi bẩy giờ sáng ngày mai phải dạy sớm đi khảo sát, do vậy hôm nay về sớm, 6 giờ em có thể đến không ?”. Miêu Doanh Đông hỏi cô.
Thời khắc này, trái tìm của anh mềm mại đến nỗi không chịu nổi.