“ Tôi hỏi người khác đó。” Khương Thục Đồng lại giương cổ lên,đã trở thành một con thú mẹ kiêu ngạo。
“ Hỏi ai vậy?” Cố Minh Thành luôn vướng mắt hỏi,biểu tình đó,giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống Khương Thục Đồng vậy,khẩu khí sâu nặng mà truyền cảm,nhưng mà giọng nói rất trầm。
Mặt của Khương Thục Đồng từ từ phình đỏ lên,một chữ cũng không nói。
Hỏi ai vậy,vấn đề đó,là một cấm kỵ trong lòng Khương Thục Đồng。
Cố Minh Thành đã từng bước từng bước đến gần Khương Thục Đồng,nhẹ nhàng khều cằm của cô ta lên,“ Bao nhiêu người cô không đi hỏi,lại đi hỏi cô ta,là ý gì đây?Khiêu khích sao ?
Chỉ vỏn vẹn trong giây lát liền đem lời nói trong lòng Khương Thục Đồng nói ra hết,xem ra Niếp Doanh Doanh đã nói với anh ta,không thôi anh ta cũng không biết。
Hèn chi hôm đó,anh ta cùng Niếp Doanh Doanh xuống lầu,lại dùng ánh mắt đó nhìn Khương Thục Đồng。
Còn nữa,những lời nói này của Cố Minh Thành là ý gì đây?Có phải đang nhắc nhỡ Khương Thục Đồng không được đụng đến “ Cây cờ đỏ bất ngã” của nhà anh ta không?
Tiểu tam thì nên biết thân phận của tiểu tam。
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân cô ta trước mặt Cố Minh Thành không giấu diếm được gì,nhưng suy nghĩ cẩn thận của cô ta,những chuyện nhỏ mọn của Cô ta,anh ta đều toàn bộ nắm rõ,cũng giống như anh ta trên giường,nắm rõ hết những kích cỡ trên thân thể cô ta,y như rất có kinh nghiệm vậy。
Càng quen biết anh ta lâu dài,Khương Thục Đồng cảm thấy người đàn ông này,càng ngày càng đáng sợ。
Nhưng có thể do sợ,cô ta đối với người đàn ông này càng ngày càng say mê,vì cô ta không hiểu rõ anh ta。
Như thể đôi mắt của anh ta bị bao phủ bởi những lớp sương mù,sắc mặt của anh ta giấu sau lớp sương mù đó,cô ta nhìn không rõ,thì càng muốn nhìn cho rõ hơn。
Khương Thục Đồng đã tránh tay của Cố Minh Thành ra, “ Cố Tổng,anh suy nghĩ nhiều rồi đấy,hôm đó đúng lúc tôi ở dưới lầu,cũng đúng lúc nhìn thấy cô ta lên lầu,tôi đã hỏi qua Mạc đại sư rồi,Mạc đại sư không biết,người bên bộ tài chính tôi lại không quen biết,đúng lúc gặp được cô ta,thì hỏi luôn,lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều 。”
Cố Minh Thành lại nhìn Khương Thục Đồng,anh ta nói,“ Về đi 。”
Sau đó dường như còn có một xưng hô đối với Khương Thục Đồng,nhưng mà xưng hô đó là gì,Khương Thục Đồng lại không nghẽ rõ,tóm lại không phải “ Khương Thục Đồng ” ,ba chữ đó cô ta quen thuộc như vậy,sao lại nghe không ra chứ。
Nhưng cái mà anh ta xưng hô là gì chứ ? Khương Thục Đồng cảm thấy ngại ngùng cũng không hỏi nữa。
Cố Thành Mình thả cho Khương Thục Đồng quay về。
Hiện nay Khương Thục Đồng cảm thấy mỗi lần đi gặp Cố Minh Thành,cũng có một cảm giác sợ hãi,có vẻ như cô ta đã dần dần bị Cố Minh Thành đào bới,suy nghĩ của cô ta anh ta ta toàn bộ nắm rõ 。
Quay về phòng làm việc,thì đến giờ ăn cơm,hiện nay cơm trưa đều do Khương Thục Đồng tự đem đến,lò vi ba ở ngay hàng lang,tuy rằng có mấy cái lò vi ba,nhưng mà những đồng nghiệp đem cơm cũng không ít。
Khương Thục Đồng đã cài đặt hâm nóng năm phút。
Thời gian chờ đợi là rất lâu dài,cô ta liền tuỳ tay bấm điện thoại,tín hiệu trong hành lang rất yếu,tín hiệu wifi đặc biệt yếu,mạng 4g càng sử dụng không được,trên wechat luôn hiển thị “ Không có mạng để liên kết ” ,gì cũng không xem được。
Dưới sự nhàm chán,Khương Thục Đồng chỉ có thể mở ra “ Kho hình ” của bản thân。
Cô ta ít khi tự chụp hình,những hình ảnh bên trong máy toàn là những hình phong cảnh,hoặc là những hình ảnh chụp khi ở hiện trường thiết kế,không gì xem cả,nhưng mà càng xem về sau,quả nhiên lại nhìn thấy một tấm ảnh rất rõ ràng của một người đàn ông,người trong ảnh là Từ Mậu Thận đó。
Khương Thục Đồng nhăn mày lại,cô ta khi nào đã chụp qua một tấm hình như vậy chứ ?
Hơn nữa còn là hình avata của Từ Mậu Thận,cũng rất sắc nét,anh ta đang cười,giống như bộ dạng chàng trai ấm áp vậy。
Lò vi ba “ Ding ” Một tiếng,cơm đã hâm nóng。
Khương Thục Đồng tuỳ tay đem điện thoại bỏ vào trong túi,liền lấy cơm ra,cô ta khom người xuống,điện thoại liền rơi xuống,đồng nghiệp bên cạnh đã giúp cô ta lượm lên。
Chỗ ngồi làm việc của đồng nghiệp nữ này sát bên chỗ ngồi làm việc của Khương Thục Đồng,hai người hay trò chuyện với nhau 。
Nữ đồng nghiệp đó tình cờ nhìn vào,liền nhìn thấy được hình ảnh bên trong chiếc điện thoại。
Cô ta có vẻ như phát hiện được gì mới vậy liền cười lên,tình hình trong nhà của Khương Thục Đồng,từ từ bắt đầu gần gũi với đồng nghiệp,mọi người đều cũng biết được chút ít,biết được Lục Chí Khiêm đang ngồi tù bên Thượng Hải,còn nguyên nhân thì,Khương Thục Đồng không nói,nhưng đồng nghiệp đã lén lén truyền ra ngoài,xem ra trên đời này có một câu nói rất đúng không có bức tường nào mà gió không xuyên qua được,mọi người đều khuyên Khương Thục Đồng nên tìm người khác,dù sao hiện nay cô ta không khác gì như độc thân。
“ Ủa,Thục Đồng ,đây là người cô đang để ý sao,cũng tốt đấy chứ,chàng trai ấm áp,cũng khá đẹp trai đó。” Nữ đồng nghiệp đó bắt đầu nói đùa với Khương Thục Đồng,đôi mắt có vẻ như quan tâm vậy nhìn chằm chằm vào chàng trai đẹp trai đó。
Nhưng không lâu sau,nữ đồng nghiệp đó đã im miệng lại,vì cô ta nhìn thấy có một người từ bên cạnh cô ta đi ngang qua,nữ đồng nghiệp cảm thấy kỳ lạ,phòng làm việc của Chủ tịch rõ ràng không phải ở tầng này mà,vì sao Chủ tịch lại đến tầng này chứ ?
Cô ta sửng sờ đứng đó,điện thoại cũng quên buông xuống,như không có gì vậy gọi lên “ Cố Tổng。”
Cố Minh Thành “ Ừm ” một tiếng,thì bước ngang qua,giống như đã bước vào phòng thiết kế。
Khương Thục Đồng đang quay lưng làm cơm hộp,rất nóng,lúc nãy cô ta hình như nghe được đồng nghiệp gọi “ Chủ tịch ” thì phải。
“ Tôi không nghe được,cô lúc nãy gọi ai ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Chủ tịch đó,vừa mới bước vào phòng thiết kế của chúng mình,có thể đến tìm Mạc đại sư,giống như đang thảo luận dự án gì。” Nhưng mà đối với chủ đề của chàng đẹp trai đó,nữ đồng nghiệp vẫn không chịu im lặng,cười khà khà nói ,“ Nói xem thử,nếu bỏ chồng của cô đi,đối với chàng trai ấm ấp này đã động lòng rồi sao ? Hả ? Có phải đã quyết định ly hôn rồi theo anh ta không ? ”
“ Cô đừng nói bậy đó。” Khương Thục Đồng bưng hộp cơm,liền lên tiếng phủ nhận,Từ Mậu Thận là người đàn ông đã kết hôn,hơn nữa còn là bạn tốt của Chủ tịch,đây sao có thể được,nhưng mà cô ta đối với Chủ tịch đến phòng làm việc của cô ta cũng cảm thấy hiếu kỳ,cô ta nói, “ Chủ tịch này không ăn cơm,không đói sao ? Ngày nào cũng đến văn phòng mình để làm gì ? ”
Liền quay người lại,bước vào phòng thiết kế。
Nhưng lại xém tí đụng trúng một người,Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,quả nhiên là Cố Minh Thành。
Cảm thấy ngại quá。
“ Tôi ăn cơm rồi,tôi đến lấy một bản vẽ quan trọng。” Cố Minh Thành mặt lạnh trả lợi câu hỏi lúc nãy của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành,một lát sau,trả lời một chữ : “ Ừm 。”
Liền cùng đồng nghiệp lén lén trốn về chỗ ngồi,đúng thật ngại đến không thể diễn tả。
“ Nói đi,cô có phải đã động lòng với người đó rồi không ? ” đồng nghiệp không ngừng hỏi。
Đúng lúc Tiết Lan qua đó,cô ta cũng ăn cơm trong công ty,bên đây Khương Thục Đồng dựa vào cửa sổ,rất ấm áp,mọi người đều thích lúc buổi trưa tụ lại với nhau。
“ Mới không phải,người khiến Khương tiểu thư của chúng tôi động lòng là một người khác。” Tiết Lan nói。
Nữ đồng nghiệp đó đùa giỡn nói ,“ Trong lòng cô còn có người khác sao ? ”
Khương Thục Đồng đặc biệt ngại ngùng,lại đặc biệt sợ hãi,sợ rằng Tiết lan sẽ nói chuyện cô ta và Chủ tịch ra。
Sau khi ăn cơm,thì đến giờ làm việc,điện thoại của Khương Thục Đồng đột nhiên nhận được một tin nhắn wechat : Người khiến cô động lòng,đã ly hôn rồi。
Khương Thục Đồng vốn dĩ không dám tin người gửi tin nhắn này lại là Cố Minh Thành。
Lúc nãy những chuyện nói đùa với đồng nghiệp,Cố Minh Thành đều nghe thấy cả。
Thật tệ quá,một tấm hình đã gây lên một tai hoạ,Khương Thục Đồng nhìn vào hình của Từ Mậu Thận,mới nhớ lại,đó là do hôm đó khi qua tết,điện thoại của cô ta đã để trên ghế sofa của nhà Cố Minh Thành,nhất định là Từ Tranh Dương tiểu tử thối đó chụp lén ba của mình,mới gây lên một loạt hoạ hại như thế này。
Suy nghĩ lai,Khương Thục Đồng không trả lời lại cho Cố Minh Thành。
Nhưng mà,mấy hôm trước Từ Mậu Thận vẫn còn tốt mà,hiện giờ đã ly hôn rồi,tốc đô cũng lẹ đấy chứ 。
Khương Thục Đồng suy nghĩ lại,trong điện thoại lại lưu giữ một tấm hình của đàn ông vậy không tốt cho lắm,lỡ như bị người khác phát hiện,đúng là nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội được。
Muốn xoá đi,nhưng tấm hình này của Từ Tranh Dương,gốc độ chụp rất đẹp,hơn nữa,Từ Mậu Thận đang cười,rất hiền từ,một hình tượng như “ Từ Phụ ” vậy,nếu như xoá đi,có chút đáng tiết đó。
Khương Thục Đồng suy nghĩ lại,đã gửi tấm hình này cho Từ Mậu Thận,dù sao đây cũng là do con trai anh ta chụp mà,còn nói với anh ta là : Đây là do con trai của anh lấy điện thoại của tôi chụp đó,không gửi cho anh thật sự quá đáng tiết。
Sau khi gửi cho Từ Mậu Thận,Khương Thục Đồng liền từ kho hình của mình xoá tấm hình đó đi。
Một lát sau,tin nhắn của Từ Mậu Thận gửi qua : Tôi thật sự rất thích đó,tôi xem thấy cũng cảm thấy muốn ứa nước mắt đó。
Khương Thục Đồng cười ,trong lòng nghĩ,quả nhiên là không gửi sai 。
Tình cảm giữa cha và con,cô ta có thể lý giải,cứ cảm thấy “ Ứa nước mắt ” mấy chữ này cảm thấy Từ Mậu Thận hơi phô trương。
Tối đó,Khương Lịch Niên mời Khương Thục Đồng ăn cơm,khiến trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy thấp thỏm。
Khương Lịch Niên chắc chắn có chuyện gì nhờ cô ta giúp đỡ。
Từ khi Lục Chí Khiêm trong trại giam,cô ta ít khi gặp mặt ba,không biết lần này có chuyện gì nhờ cô ta giúp đi。
Khương Lịch Niên còn đặc biệt chọn mấy món mà Khương Thục Đồng yêu thích,Khương Thục Đồng thì biết ngay,lần này chuyện mà ba nhờ giúp đỡ chắc chắn không nhỏ。
Quả nhiên,sau khi hỏi thăm mấy câu,Khương Lịch Niên nói ra ý của lần này,muốn nhờ Khương Thục Đồng cầu xin Cố Minh Thành,đem số tiền mà ông ta đầu tư trong công ty của Lục Chí Khiêm toàn bộ rút ra hết,hiện nay Lục Chí Khiêm không có ở đây,lơ là quản lý,lợi nhuận của ông ta luôn giảm dần,ông ta muốn trước khi số tiền đó hết sạch sẽ được dừng lỗ kịp thời,đây được xem là toàn bộ tài sản của ông ta đó。
Khương Thục Đồng sửng sờ,hỏi ,“ Vì sao con phải đi cầu xin Cố Minh Thành ? Con và anh ta đâu có quan hệ gì ? ”
Khương Lịch Niên đã nhấc mí mắt lên,ông ta nói ,“ Quan hệ giữa con và Cố Minh Thành,trước đây ba đã đoán được rồi,hơn nữa,mẹ chồng con có đến tìm ba,nhắc ba xem kỹ con,theo như ba hiểu biết về con,đương nhiên biết được chuyện nay -- Là sự thật rồi ! ”
Khương Lịch Niên bưng rượu lên,uống một ngụm。
Khương Thục Đồng cảm thấy mặt đỏ lên,đồng thời cũng vì không có nguyên tắc của ba mà cảm thấy sỉ nhục,tiền thật sự quan trọng như vậy sao ?
Lần trước vì tiền,ông ta đã cho Cố Minh Thành nhìn cô ta và Lục Chí Khiêm uống rượu giao bôi,hiện nay Lục Chí Khiêm đã vào trong đó,ông ta lại nhờ cô ta đi cầu xin Cố Minh Thành。
Chẳng lẽ ông ta không biết làm như vậy sẽ khiến con gái ông ta cảm thấy ngại sao ?
“ Con làm không được ! ” Khương Thục Đồng cầm túi xách lên,liền đi về,từ khi mẹ qua đời,ba càng ngày càng quá đáng,trước đây do có mẹ ở đây,ông ta cũng không dám quá đáng như vậy。
“ Con không đi cầu xin,ba tự đi。Quan hệ giữa Niếp gia và Cố Minh Thành ba đã điều tra kỹ rồi,Cố Minh Thành và Niếp Doanh Doanh đã có hôn ước,ba thì không tin,Cố Minh Thành sẽ không giúp ba。Nói là ba đi cầu xin anh ta,không thôi nói là ba đi uy hiếp anh ta。” Khương Lịch Niên gào thét phía sau Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng nhắm mắt lại。
Vì sao cô ta lại có một người ba như thế này chứ ?
Cô ta cứ tưởng ba chỉ nói vậy thôi,ba chắc chắn không mặt dày đến trình độ như thế này đâu。
Lời nói của ba,y như một cây kim nhỏ đâm vào trái tim của Khương Thục Đồng,khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy đau,đau đến cơ bắp cũng có chút ê ẩm。
Hôn ước,anh ta có hôn ước !
Nếu như là người đã có hôn ước,còn đến chêu ghẹo cô ta là vì cái gì ?