”Cho cô vài toa thuốc trung y, đây là phần thuốc của 1 tháng, phải uống đúng giờ, ngoài ra, cấm quan hệ trong vòng 1 tháng!” Vị nữ bác sĩ năm sáu chục tuổi cúi đầu kê toa thuốc, nói với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Minh Thành, ánh mắt khó chịu nhưng dễ hiểu, ý rất rõ ràng: bác sĩ cấm quan hệ.
Ánh mắt không vui của Cố Minh Thành liếc qua Khương Thục Đồng, hướng về phía đơn thuốc mà bác sĩ kê.
Lại đến Khoa Nội khám bệnh ho, bệnh ho của Khương Thục Đồng vốn không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi, vài ngày sẽ khỏi, bác sĩ lại kê thêm 1 đống thuốc.
Thuốc trung y vốn đã chiếm diện tích hơn thuốc tây, lúc về đến nhà Từ Mậu Thận, Khương Thục Đồng phút chốc trở thành cái siêu thuốc.
”Biết nấu thuốc không? Nếu không biết tôi cho người đến làm?” Cố Minh Thành nói.
”Biết mà. Trước đây từng nấu thuốc cho mẹ, đây là chuyện dĩ nhiên không cần bàn cãi, anh có bận gì thì đi đi, không cần lo cho em.”
Vừa nói xong câu này, điện thoại của Cố Minh Thành reo lên, Cố Minh Thành cau mày thấy rõ.
Khương Thục Đồng nói, “Anh có việc thì cứ đi đi, không cần lo cho em.”
Cố Minh Thành tìm một nhân viên làm theo giờ, để chăm sóc Khương Thục Đồng, nấu nướng xắt thuốc cho cô, anh thì ngồi chuyến xe lửa hỏa tốc về Thượng Hải.
Sự lo lắng của anh, Khương Thục Đồng chỉ nhìn thấy được một chút từ sắc mặt của anh, xảy ra chuyện gì, cô không hề biết.
Khương Thục Đồng biết cô không giúp được gì, nên không hỏi gì cả.
Lúc Khương Thục Đồng đang uống thuốc, Diệp Thu gửi 1 đoạn wechat: vẫn là một con bệnh, Minh Thành làm sao nuôi nổi cô chứ? Cô không sợ liên lụy đến nó sao?
Khương Thục Đồng nhìn câu nói này, cảm thấy không giống như lời của một trưởng bối nói ra, vả lại với tính cách của Diệp Thu, chắc sẽ không giáo dục được một người con như Cố Minh Thành.
Với sự hiểu biết sâu đậm đối với Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng càng cảm thấy, hai người họ có rất nhiều điểm trái ngược nhau.
Có người nói mẹ con là cùng huyết mạch với nhau, dù cho hai người có bất đồng điểm nào đi nữa, nhưng mà vẫn có thể tìm thấy điểm tương đồng trên một phương diện nào đó, nhưng mà Khương Thục Đồng lại không thấy vậy.
Khương Thục Đồng không trả lời, bà ta nhìn cô không thuận mắt, làm gì cũng là sai, chi bằng không trả lời.
Diệp Thu tức giận gửi một tin nhắn wechat cho Cố Minh Thành: Khương Thục Đồng không tôn trọng mẹ một chút nào cả, không tôn trọng mẹ tức là không tôn trọng con rồi!
Cố Minh Thành vừa xuống máy bay, lúc từ sân bay lên xe, gửi tin nhắn cho Khương Thục Đồng: bà ấy tìm em à, nói gì với em?
Nửa ngày trời Khương Thục Đồng mới trả lời: bà ấy sợ em nhiều bệnh, không sống nổi.
Cố Minh Thành trả lời, có thể nuôi nổi hay không là do bà ấy quyết định sao?
Khương Thục Đồng còn định nhắn tin hỏi mối quan hệ giữa anh ta và Diệp Thu, nghĩ rồi lại thôi, cứ cảm thấy mối quan hệ bây giờ của bà ta và anh, còn chưa đủ sâu đậm đến mức gọi là người nhà!
Ngày 26 tháng 8, Khương Thục Đồng nhớ như in ngày này.
Mạc đại sư đến tìm cô, nói Mạc Ly bệnh tình trở nặng, phải chuyển viện.
Trình độ y học của Hải Thành, dù sao cũng không bằng Thượng Hải, ông ta phải đến Thượng Hải.
Khương Thục Đồng giả bộ vừa mới biết Mạc đại sư còn có người con gái, lờ đi câu chuyện nghe lén được ở xưởng máy may.
Vả lại, Khương Thục Đồng không biết, Mạc Ly phải chuyển viện, thì ông ta đến tìm Khương Thục Đồng làm gì.
Mạc đại sư liền đem chuyện năm xưa Mạc Ly thích Cố Minh Thành, sau đó bị xe tông nói ra.
Khương Thục Đồng cảm thấy rất lạ lùng, trong lòng nghĩ, Mạc Ly quả là một người si tình, Cố Minh Thành gặp được một người theo đuổi như vậy cũng thật là bi thương.
”Vì Cố Tổng không có ở đây, lại phải chuyển đến Thượng Hải, định hỏi cô có quen biết người nào ở Thượng Hải không?” Mạc đại sư với vẻ mặt rất đau khổ.
Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy rất kì lạ, cho dù phải chuyển đến Thượng Hải, cũng không cần thiết phải thông qua cô tìm người quen, ông ta làm ở trong ngành thiết kế nhiều năm như vậy, không thể nào đến một người quen cũng không có chứ? Tại sao ông ta lại không trực tiếp tìm Cố Minh Thành nhỉ?
Khương Thục Đồng nghĩ một hồi, nếu ông ta đã không trực tiếp tìm Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng dĩ nhiên cũng không thể đi tìm, lỡ như cô đi tìm, trúng ngay âm mưu của Mạc Tư An thì phải làm sao?
Khương Thục Đồng cảm thấy đây có thể là mục đích mà Mạc Tư An đến tìm cô, thông qua cô để tìm Cố Minh Thành, sau đó có chuyện gì , thì đổ hết mọi tội lỗi lên người Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành là chủ tịch, không thể gánh chịu được bất kì tai bay vạ gió như vậy được.
”Để tôi hỏi Từ Tổng, trong số những người tôi quen biết, người có năng lực nhất là anh ta rồi!” Khương Thục Đồng vừa cười vừa nói, nhưng vì hai ngày nay sức khỏe không tốt, cho nên, nhìn có vẻ yếu ớt.
Nhưng sự yếu ớt rõ rệt như vậy, Mạc đại sư lại không nhìn ra.
Sau khi Từ Mậu Thận biết được, giúp Mạc Tư An liên hệ bác sĩ ở bệnh viện trực thuộc đại học giao thông, sắp xếp giường bệnh.
Mạc Tư An quả nhiên có chút thất vọng.
Gần đây Khương Thục Đồng đều bận việc thiết kế, lại bị bệnh, ho còn chưa khỏe hẳn, nên tiến độ rất chậm, còn phải làm cho kịp thời gian, chỉ có thể tăng ca tăng giờ, đến Từ Mậu Thận còn nói, không để cô liều mạng như vậy, anh đã tuyển thêm vài nhà thiết kế rồi.
Khương Thục Đồng chỉ cười cười, không lên tiếng, việc của cô, cô vẫn sẽ hoàn thành tốt.
Vì bộ quần áo này là may cho Khương Vũ Vi, thường xuyên phải để Khương Vũ Vi đến thử, xem kiểu dáng, đường kim mũi chỉ, dài ngắn rộng chật, đều phải cô ấy hài lòng mới thôi.
Có thể lần đầu Khương Thục Đồng bắt tay may quần áo, khá là tập trung, cũng rất lo lắng, thường hỏi ý kiến của Khương Vũ Vi.
Khương Vũ Vi thường xuyên đến, nhưng xem ra, mục đích của cô ấy không phải là quần áo, thường nói, “Chị à, chị đến Hải Thành, không có ý định tiếp tục với Cố Tổng sao?”
Câu hỏi này, Khương Thục Đồng không thể trả lời được, dù sao trước đây là do cô ngầm tác hợp cho Khương Vũ Vi và Cố Minh Thành mà.
Bây giờ cô đã ngủ với Cố Minh Thành rồi, mối quan hệ này, rắc rối phức tạp, khó mà nói rõ ràng được.
”Không rõ, lần này chị đến Hải Thành là để may gấp đợt quần áo này, may xong rồi, có thể chị lại trở về Thượng Hải rồi, hơn nữa, anh ta bây giờ ở Thượng Hải, hai người luôn bỏ lỡ cơ hội gặp nhau.” Khương Thục Đồng nói trong bất lực.
Có lẽ là không có duyên rồi.
Nhớ lại lúc ở Thượng Hải, lời mà ông cụ muốn vào tiệm nghỉ ngơi đã nói, “Quanh đi quẩn lại, đường tình gian khổ!”
Khương Thục Đồng lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
Cùng một thời gian, Thượng Hải!
Công ty con của Cố Minh Thành vừa thành lập, đã nhận được một mối lớn.
Là một dự án của tập đoàn “Minh Thị” đề ra, cho Minh Thành phụ trách.
Vợ của chủ tịch tập đoàn “Minh Thị” họ Đồng, đã từng đặt may quần áo ở tiệm của Khương Thục Đồng, nhưng Cố Minh Thành không hề biết.
Việc kinh doanh ở tiệm của Khương Thục Đồng khá bận rộn, khách hàng đông đúc, ngay cả Khương Thục Đồng cũng nhớ không hết, huống hồ là Cố Minh Thành chưa từng tham gia quản lí chứ?
Do tập đoàn Minh Thành vốn đã có tiếng tăm, ở Thượng Hải sớm đã danh tiếng lẫy lừng, vì vậy, Minh Tổng tìm đến Cố Minh Thành cũng là lẽ đương nhiên.
Điều mà Cố Minh Thành cũng không biết là, trước khi anh nhận được lời mời của Minh Tổng, Lục Chí Khiêm cũng đã từng lôi kéo phó tổng của công ty, vì Lục Chí Khiêm muốn làm dự án này.
Việc Minh Tổng tìm được Cố Minh Thành, Lục Chí Khiêm từ đầu đã biết rồi.
Lục Chí Khiêm tức đến lồng lộn ruột gan.
Tại sao Cố Minh Thành việc gì cũng đè đầu Lục Chí Khiêm, trước đây cắm sừng Lục Chí Khiêm, công ty suýt chút nữa bị kiện, bị ép ngồi tù ở Thượng Hải, bây giờ lại cướp mối làm ăn của anh ta, còn là đích thân chủ tịch Minh Thị mời Cố Minh Thành.
Trong một lúc đã khơi dậy mọi thù hận trong lòng Lục Chí Khiêm, anh phải báo thù, nhất định phải báo thù một cách tàn nhẫn nhất.
Trong một đêm, anh ta thu thập tất cả bằng chứng, cộng thêm sự ngụy tạo của mình, trên mạng, lên wechat gửi ra ngoài, sau đó dùng tiền tìm những lão làng wechat gửi tiếp đi, rất nhanh, một bài “Đời sống của giới tân quí tộc Ma Đô” lan truyền khắp nơi.
Nội dung cũng giống như bài mà Đặng Hiển Vũ đăng trước đó, tương tự nhau, đều là viết về câu chuyện của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành ở Hải thành tuy là đại gia, nhưng mà ở Thượng Hải, dù sao công ty con của anh ta cũng vừa thành lập, cho nên “tân quí” này của Lục Chí Khiêm ít nhiều gì cũng dính dán đến công ty mới, nhưng mà, Lục Chí Khiêm đã ẩn đi tên của Khương Thục Đồng, chỉ để là một phụ nữ gia đình, dù sao anh cũng không muốn làm cho Khương Thục Đồng mất danh dự.
Trong bài, Cố Minh Thành dùng đủ chiêu trò cưa cẩm dụ dỗ.
Nếu như nói lần trước, bài đăng của Đặng Hiển Vũ chỉ là trong phạm vi nhỏ, lần này thì lớn chuyện rồi.
Lục Chí Khiêm vốn chỉ muốn làm cho cổ phiếu tập đoàn Minh Thành rớt giá, nhưng mà, anh ta không am hiểu về nghiệp vụ của tập đoàn Minh Thành, muốn hãm hại Cố Minh Thành cũng không thể ra tay được, chỉ có thể tấn công từ những thứ tin tức bên lề này thôi.
Đây đã không phải là lần đầu tiên Cố Minh Thành nhìn thấy những bài đăng như thế này rồi, nên rất điềm tĩnh.
Muốn lật đổ anh ta, quả thật là trò đùa.
Tập đoàn Minh Thị và tập đoàn Minh Thành đều không phải là công ty nhà nước, đều là doanh nghiệp tư nhân, đối với những điều này cũng xem trọng, nhưng cũng còn xem là người nào.
Chủ tịch tập đoàn “Minh Thị” dĩ nhiên cũng xem được, anh ta cười nói với Cố Minh Thành, “Những tin tức này đều là thật à? Thật không ngờ Cố Tổng cũng có những câu chuyện trăng hoa như vậy!”
Sau đó cười lớn.
Cố Minh Thành nói đùa rằng, “Dĩ nhiên là thật rồi. Cô gái mà tôi ‘cưa cẩm’, bây giờ đã là người đàn bà của tôi. Sao vậy, giữa Minh Tổng và vợ ngài không có nhiều tin tức ngoài lề vậy sao?
”Đã là vợ chồng già cả rồi, nghĩ lại năm xưa, tôi thì không có những câu chuyện trăng hoa như thế này như Cố Tổng! Người đàn bà phía sau Cố Tổng trông như thế nào, khi nào cho tôi gặp mặt?”
Cố Minh Thành cúi đầu cười nhẹ, “Cô ấy chắc không thích gặp người lạ, qua một thời gian nữa. Vả lại, cô ấy hiện giờ đang bệnh, ở Hải Thành, mỗi ngày phải uống thuốc trung y.”
Minh Tổng lại cười cười, giống như hôm nay không gặp được người đàn bà phía sau Cố Minh Thành, ông tuyệt đối không bỏ cuộc, “Kí hợp đồng 10 triệu cũng không thể lộ diện sao?”
Cố Minh Thành cúi đầu, lại cười cười.
”À, đúng rồi, sau khi kí hợp đồng, tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ, mời cô ấy đến nhé?”
Cố Minh Thành không nói gì, vì anh thừa biết Khương Thục Đồng sẽ không đến, vả lại, thuốc của cô phải uống đủ 1 tháng, lỡ như ra ngoài, không thể nấu thuốc được, anh không muốn bệnh của cô trị nửa đường đứt gánh như vậy.
Thực ra, trong lòng Cố Minh Thành, còn che giấu một ý nghĩ, anh biết Khương Thục Đồng sẽ không đến, vì anh biết cô không muốn trở thành nữ chính trong câu chuyện trăng hoa này.
Sâu xa hơn hết: thực ra Cố Minh Thành đang sợ, sợ sự cự tuyệt của Khương Thục Đồng.
Hừ, cả đời Cố Minh Thành, đã biết sợ ai đâu? Chỉ có đối với Khương Thục Đồng, anh mới cẩn trọng như vậy.
Vì vậy, trong chuyện này, anh ta sẽ không nghe theo Minh Tổng.
Vừa đúng lúc, lúc hai người đang nói những lời này, rất nhiều quản lí cấp cao cũng ở công ty.
Hai người cười phá lên, rất nhanh kí kết xong hợp đồng.
Hợp đồng này, sẽ rất nhanh không còn là của Lục Chí Khiêm nữa rồi.