Điều anh ta vốn dĩ nghĩ là,anh ta muốn giữ cô ta ở bên cạnh cả đời。
Không quan tâm có kết hôn hay không,anh ta muốn người phụ nữ này。
Những ngày có cô ta,anh ta đã bị say mê sâu nặng rồi。
Cứ như say mê người của cô ta vậy。
Anh ta cười lạnh một cái,“Lại về bên Đức sao?”
“Không phải。Bệnh của anh đã khỏe rồi,em cũng nên đi rồi。Có một người hẹn em,em phải ra nước ngoài một chuyến,dẫn theo con đi,em nghĩ đứa con sắp tới nữa sẽ đi học rồi,dẫn theo con đi học hỏi kiến thức ở thế giới bên ngoài。”
Khương Thục Đồng trả lời cũng rất gấp đó,vốn dĩ chuyện này cũng gấp。
Hơn nữa trước khi ra nước ngoài,cô ta vẫn phải tham gia hôn lễ của Từ Mậu Thận và Bạch Mi。
Những chuyện này giống như đến cùng một ngày thông báo cho cô ta biết vậy,cho nên,trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy rất vội vàng。
“Ồ,ai mời em ra nước ngoài vậy?” Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa,đôi chân đặt chéo lại,khuỷu tay đang chống lại nơi kê tay của ghế sofa,từ từ và nói。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng nhấp nháy,“Bí mật! Đối phương không cho em nói!”
Cố Minh Thành như muốn cười chết,quả là có người mời cô ta ra nước ngoài,còn giấu anh ta。
Đúng là thực sự đáng để cười。
Nhưng mà loại cười này lại xây dựng trên cơ bản suy đoán và đố kỵ,đó là nụ cười hận đến không lời。
“Còn nữa đó,” Khương Thục Đồng đã cố tình làm một bản ghi nhớ cho hai ngày nay,dù sao chuyện cũng khá nhiều,“Anh đang ho,em đã giúp anh nấu thuốc được một ngày。Còn lại mười ngày đó,anh có thể tự nấu hay là nhờ người giúp việc nấu giúp anh。Một lát nữa em sẽ gửi những điều cần chú ý cho anh。Ngoài ra,Bạch Mi và Từ Mậu Thận là ngày mốt kết hôn,anh có biết không?”
Cố Minh Thành chăm chút nhìn Khương Thục Đồng,lúc nãy anh ta còn đang nghĩ cô ta trước mặt bản thân lại nghe lời như vậy,hiện nay đột nhiên biến thành một người khác,có thể do anh ta đã hết bệnh,cho nên,bản tính của cô ta đã lộ ra。
Cũng có thể - -
Cố Minh Thành nói không tốt。
“Không biết。” Cố Minh Thành cố nén lại cơn giận trong lòng,và nói một câu。
Khương Thục Đồng phản ứng chậm hơn nữa ngày,mới “Ờ” Một tiếng,“Sau khi tham gia hôn lễ của họ,thì em sẽ đi!”
Trái tim của Cố Minh Thành y như rơi xuống một vực thẳm vô đáy vậy,và nói câu,“Tuỳ ý!” liền bước lên lầu。
Hai chữ này,khiến Khương Thục Đồng thấy ngài ngùng。
Cố Minh Thành là sau nữa tiếng,mới nhận tin wecbat của Từ Mậu Thận,nói anh ta và Bạch Mi tái hôn,mời Cố Minh Thành đến tham gia。
Cố Minh Thành cười lạnh một cái,hỏi vì sao anh ta trễ như vậy mới nhận được tin,có người sớm đã biết trước rồi!
“Có người?Anh nói là Thục Đồng sao?Có thể Bạch Mi nói cho cô ta biết,bạn thân mà,những chuyện như giúp đỡ,sau này khi Thục Đồng kết hôn,Bạch Mi cũng sẽ đến giúp đó!” Từ Mậu Thận trả lời rất suông sẻ。
Cũng không để ý bốn chữ “Thục Đồng kết hôn”,đã kích thích Cố Minh Thành như thế nào。
Anh ta biết anh ta và Khương Thục Đồng không thể kết hôn được。
Cô ta kết hôn?Lại là cùng ai chứ?
Trái tim đau như bị xé rách vậy。
Bạch Mị cuối cùng đã kết hôn,hôn lễ tổ chức trên vườn cỏ。
Nhưng mà,dù sao cô ta và Từ Mậu Thận cũng là tái hôn,cho nên không phô trương,những khách mời đều là người quen biết,khoảng hai mươi người。
Bạch Mi mặc trên người bộ váy cưới cúp ngực,tay cô ta kéo lại cánh tay của Từ Mậu Thận,bộ dạng rất hạnh phúc。
Khương Thục Đồng cũng mặc trên người một chiếc váy dạ hội,dù sao cũng là khách mời quan trọng,cô ta đã giúp con mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc nửa tay,với một chiếc nơ nhỏ,bộ dạng như một quý ông。
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng không cùng nhau đến tham gia hôn lễ,hai người chia nhau đến。
Nhưng khi hôn lễ được cử hành,đôi mắt của Cố Minh Thành chưa từng rời khỏi trên mặt của Khương Thục Đồng。
Cô ta cười rât rực rỡ,khi đứa con vỗ tay,thì cô ta cúi đầu hôn trên mặt của con,xem ra,còn hạnh phúc hơn Bạch Mi。
Cô ta đương nhiên vui vẻ,khi đó cô ta bị sảy thai,Cố Minh Thành đã đi Thụy Sĩ,nguyện vọng trong lòng cô ta là:Hai người này ở bên nhau là chuyện tốt như thế nào đây。
Sau khi kết thúc hôn lễ,Bạch Mai trong phòng trang điểm hỏi cô ta, “Thục Đồng,cô cũng không còn trẻ nữa,khi nào mới suy nghĩ chuyện kết hôn đây?”
Khương Thục Đồng không nói gì cả,ánh mắt buồn rầu。
Cô ta biết chuyện Cố Thanh Nguyên sẽ ảnh hưởng đến Cố Minh Thành,biết được hai người không thể nào xảy ra những chuyện giống như vậy 。
Dù cho Khương Lịch Niên có lòng hối hận,Cố Thành Nguyên cũng tuyệt đối không đồng ý,tuy là ông ta đang trong trại giam。
Cho nên,hôn lễ,cô ta cũng không cần có tham vọng nhiều。
Người mời cô ta ra nước ngoài,đã đặt vé máy bay cho cô ta,là sáng mai,hôm nay cô phải thu dọn những đồ vật trong nhà của Cố Minh Thành,chỉ cần đến giờ,thì cô ta chuẩn bị cao chạy xa bay。
Con về đứa con,cô ta thực sự cũng không muốn dẫn theo đâu,tuy nhiên dẫn theo cũng không sao。
Sau khi quay về biệt thự giữa eo núi,Khương Thục Đồng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc,hộ chiếu gì đó cũng đã chuẩn bị sẵn,vé máy bay do đối phương làm cho cô ta,cô ta đứng trong phòng của bản thân sắp xếp,bên nhà của Khương Lịch Niên,vẫn còn rất nhiều đồ của cô ta,nhưng mà,hôm Cố Minh Thành tăng ca,cô ta đã dọn hết qua đây rồi。
Dù sao đêm đó cô ta và đứa con sợ hãi trong biệt thự giữa eo núi,cho nên đã đón xe quay về nhà để ngủ,nhưng mà ngủ không được tốt lắm,sáng mai đã đem đồ qua đây,nghĩ là trước khi cô ta ra nước ngoài,không cần phải quay về Khương gia nữa。
“Mummy,mẹ dẫn theo con ra nước ngoài sao?” Ken đứng bên cạnh hỏi。
“Ừm,con suy nghĩ đi,muốn đi hay là không muốn đi?Đối phương đã giúp con đặt vé máy bay rồi,nhưng mà,con cũng có thể lựa chọn không đi!” Khương Thục Đồng đứng ngay đó,nhìn xem trong hành lý còn có đồ gì quên mang theo hay không。
“Con muốn đi theo mẹ,nhưng con cũng muốn theo cha ở nhà!” Ken khó xử nói。
Khương Thục Đồng ngồi xổm xuống,nói với con, “Vậy thì ngoan ngoãn theo cha ở nhà nhé!”
“Vậy mẹ đi bao lâu mới về” Ken lại hỏi。
“Không biết nữa,người ta nói bao lâu thì mẹ phải nghe theo thôi。” Khương Thục Đồng đã nghiêm khắc theo đúng chỉ thị của đối phương,không mang thân phận thực sự của người đó,nói với người nào cả。
Ken có chút nản chí,“Vậy con đi rồi thì sẽ không gặp được cha nữa,còn chọn lựa ở lại nhà!”
Quyết định này của Ken,đã ngoài sự dự đoán của Khương Thục Đồng,nhưng mà,cô ta vẫn đồng sự,sờ trên đầu của con。
Lần trước Cố Minh Thành hỏi ai mời cô ta ra nước ngoài,sau khi cô ta nói bí mật,thì anh ta không hỏi nữa。
Hôm nay cô ta đã bắt đầu thu xếp đồ đạc,Cố Minh Thành cảm thấy một cơn giận trong lòng thế nào cũng không nhịn được。
Ban đầu cứ nghĩ là cô ta muốn ở lại bên cạnh mình,nhưng xem ra hiện nay,trái tim cao chạy xa bay của cô ta đã vượt qua những thứ này。
Anh ta từng xem lại trong đoạn video,khi hôm đó trời mưa to,cảnh tượng cô ta đứng trước cửa bấm chuông,nhìn thấy cô ta dầm mưa như vậy,dựa theo tường ngã xuống,bộ dạng khóc đến đau xé tim gan,đứt ruột đứt gan,đôi mắt của anh ta đã ướt nhoèn。
Nhưng mà hiện nay,cô ta muốn đi,cũng rất vui sướng。
Cô ta có thể tuổi cá đó,ký ức chỉ giữ lại ba giây thôi。
Lại trơn trượt không giữ lại trong tay được,trong nước bơi qua bơi lại,khiến anh ta không thể bắt được。
Khi Khương Thục Đồng đang trên lầu thu xếp,Cố Minh Thành đang ở dưới lầu,ngồi trên ghế sofa,những chiếc răng chặt chẽ cắn lại。
Đó là một cơn phẫn nộ đang cố hết sức nén lại,sự phẫn nộ này,sắp không nén được nữa。
Cuối cùng Khương Thục Đồng đã thu xếp xong,chỉ đợi ngày mai thôi。
Cô ta đứng ngay cầu thang nói với Cố Minh Thành,đứa con không đi theo cô ta,ở lại nhà với anh ta。
Cố Minh Thành dùng giọng nói trầm nhẹ nói một câu, “Được !”
Sau khi Khương Thục Đồng cho con ngủ,đã đi tắm rửa,đã thu dọn hết một đêm nay,cả người toàn là mồ hôi。
Cố Minh Thành “Đùng ” Một cái quăng cuốn sách lên bàn,bước nhanh lên lầu。
Không hỏi gì cả,thì đẩy ra cánh cửa trong phòng vệ sinh。
Khương Thục Đồng mới tắm rửa sạch sẽ,đang chùi khô trên người,nhìn thấy Cố Minh Thành bước vào trong,bản năng “Á” Một tiếng。
Những nước trong vòi sen còn tạch tạch nhiễu xuống,Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Minh Thành bước vào trong,thân thể lui về sau dựa vào tường。
Đôi tay che lại trước ngực,đầu tóc ướt sũng。
Nhưng mà nghĩ lại vẫn còn chỗ chưa che lại,cho nên,cô ta chéo lại đôi chân,dựa vào bức tường phía sau。
Cô ta không biết Cố Minh Thành sẽ vào trong,từ khi lộ ta chuyện của Cố Thanh Nguyên,cô ta đã biết được giữa cô ta và Cố Minh Thành là không thể bên nhau được nữa。
Cố Minh Thành bước đến phía trước,thì đè cô ta trên tường,dùng sức cắn hôn trên cổ của cô ta。
Đặc biệt dùng sức cắn lại cô ta。
Rất đau。
Khương Thục Đồng xém tí đang lớn tiếng ren rỉ。
Phòng vệ sinh của nhà Cố Minh Thành rất lớn,nhưng mà nơi để tắm rửa vì có dùng , miếng kính mờ ngăn cách lại,còn có một cánh cửa kính,là vì giữ ấm,cho nên,không gian không lớn lắm,hai người ở trong không gian kín như vậy,rất đê ngạt thở đó。
Cố Minh Thành trút ta cơn giận trong lòng trên người Khương Thục Đồng。
Vòi sen đã làm ướt đi áo của anh ta,anh ta đã cởi ra luôn chiếc áo của mình,mạng tay vứt dưới sàn。
Bước tiếp theo,thì đẩy Khương Thục Đồng vào trong bồn tắm。
Anh ta bịt lại miệng của Khương Thục Đồng,không cho cô ta có một chút cơ hội nói chuyện,mặt của Khương Thục Đồng phình đỏ lên。
Bởi vì trong không khí có chút khiến cô ta muốn nghẹt thở,cô ta thấy không được khỏe,cũng bởi vì anh ta hôn cô ta kín đến nổi không có không khí。
Nụ hôn của anh ta đã di chuyển sang đôi vai và trên người của cô ta。
Bên trong nước,Cố Minh Thành đã dùng sức đẩy vào trong cô ta。
Giống như mỗi lần cũng do anh ta ép buộc。
Đầu óc của Khương Thục Đồng có chút không tỉnh táo,đôi mắt híp lại,một câu cũng nói không ta。
Trước ngực và trên cổ,đều là những dấu hôn của anh ta。
“Buông - - Buông em ra。” Giọng nói của Khương Thục Đồng đang rất yếu,ánh mắt tan tác。
Cố Minh Thành Không chú ý đến điều này。
Đợi khi anh ta đã trút ra dục vọng thú tính,mới nhìn thấy Khương Thục Đồng có chút không ổn,cả người của Khương Thục Đồng đã ngất đi,ánh mắt mê ly mơ màng。
Cố Minh Thành chặt chẽ nhăn lại chân mày,từ bên trong nước bế Khương Thục Đồng lên,giúp cô ta lau khô người。
Bế cô ta lên trên giường của anh ta。
Đây là do bị ngạt thở,Cố Minh Thành biết。
Giống như bên cô ta lâu như vậy,đây là lần đầu tiên cô ta bị ngạt thở,có thể nguyên nhân do trong phòng tắm。
Anh ta giúp cô ta rót một ly nước,giúp cô ta đắp mền。
Mấy phút sau,Khương Thục Đồng mới tỉnh lại,nhìn thấy Cố Minh Thành ngồi bên cạnh bản thân,cô ta quay người qua,lưng quay lại với Cố Minh Thành,nước mắt đang lộc cộc rơi xuống。
Cố Minh Thành dựa trên đầu giường của bản thân,đang cười lạnh lùng,giống như mỗi lần,anh ta cũng dùng cách này
。
Nhưng mà lần này,giống như không có tác dụng,ngày mai cô ta phải đi rồi!
“Ai cho em ra nước ngoài đó?” Cố Minh Thành hỏi một câu。
Khương Thục Đồng vẫn không nói câu nào hết,đã hạ quyết tâm không nói câu nào cả。
“Nhiệm vụ em chăm sóc cho anh đã hoàn thành rồi,nợ của ba em,em biết em vẫn chưa trả được,anh tha lỗi cho ông ta cũng được,không tha lỗi cũng không sao,những điều em làm được chỉ có những thứ này thôi!Không bao gồm cung cấp dịch vụ tình dục,đã phục vụ nhu cầu tình dục một năm cho người đàn ông trưởng thành như anh。”
Cố Minh Thành nhìn sang bên cạnh lại là một nụ cười vô cùng lạnh lùng, \dịch vụ tình dục,nhu cầu của đàn ông trưởng thành。
He!
Cô ta nói rất hay!
Nếu như anh ta có nhu cầu,tính ra những người phụ nữ cũng cấp dịch vụ đó,cũng có thể từ trên núi xếp hàng đến chân núi。
Ai mà biết được anh ta chỉ nhắm trúng phụ nữ này chứ?