“ Tôi đi tiễn anh ta。 ” Không đợi Lục Chí Khiêm phản đối,Khương Thục Đồng đã bước ra ngoài,vì cô ta từng thề với Cố Minh Thành,không nói dối với anh ta,hôm nay tình huống không nói dối không được,nếu như anh ta đã giữ lời hứa,đem đơn hoà giải đến,nhưng mà bản thân lại mất chữ tín,thật không đúng đắn 。
Khi bước ra cửa,gió lạnh thổi tới。
Những bước đi của Cố Minh Thành dừng lại,mang ánh mắt chế nhạo nhìn Khương Thục Đồng nói : “ Lục Phu Nhân , biết tôi thích loại con gái như thế nào sao ? Lại muốn giới thiệu bạn gái cho tôi。”
“ Vậy anh thích loại con gái như thế nào ? ”
“ Nói không ra,phải theo cảm giác,yêu ngay cái nhìn đầu tiên là tốt nhất。”
Khương Thục Đồng biết tâm tư của Cố Minh Thành rõ ràng không phải muốn tìm bạn gái liền cúi đầu nhẹ nhàng nói : “ Hồi nãy,tôi sợ Lục Chí Khiêm nhắc đến chuyện đêm đó,cho nên ,tôi kịp thời cản trở ,tôi từng thề với anh,sau này không được nói dối trước mặt anh,hồi nãy là vì tôi muốn hoãn lại,đó là tôi nói dối với anh ta,chứ không phải với anh,xin anh tha lỗi cho tôi。”
Đôi tay Khương Thục Đồng để phía sau,nhìn Cố Minh Thành nói ,dù sao chuyện của hôm nay,người sai là cô ta。
“ Chuyện gì ? ” Hai người đã đi tới gần cửa lớn,Khương Thục Đồng dựa lên tường ngoài cửa,đường đèn chiếu vào mặt cô ta,Cố Minh Thành hỏi cô ta。
“ Thì là đêm trước đây tôi cùng anh ở chung đó ---,Lục Chí Khiêm vì đêm đó mà nổi giận với tôi,nhưng anh ta không biết người đó là anh,vì đêm đó,anh ta--- ”
Khương Thục Đồng không muốn tiếp tục nói,dù sao cũng là chuyện xấu của gia đình。
“ Cho nên,tôi là bí mật không thể cho người biết của cô ? ” Cố Minh Thành dựa lưng vào bức tường phía sau,anh ta lấy ra một điếu thuốc,sau đó châm lên。
Trong đêm tối,thân hình anh ta cao lớn,uể oải tựa vào cổng sắt phía sau,vừa hút thuốc, đôi mắt rực sáng long lanh,đang nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngật đầu,“ Thời gian tôi ra đây cũng rất lâu rồi,cũng nên quay về。 ”
Cô ta vốn dĩ cũng không muốn ra thời gian lâu,cho nên áo khoác khoác trên áo sơ mi lụa của cô ta,không ngờ,hồi nãy vì dựa vào cửa sắt trong biệt thự,áo khoắc đã rơi xuống, vì một cái móc trên bức tường sắt nhô ra móc trúng áo lụa sơ mi của cô ta,liền phát ra tiếng rách hở của áo,áo của Khương Thục Đồng bị rách nát。
Đột nhiên gió lạnh trong đêm thổi vù vù,đang thổi ngay trên vai của cô ta。
Khương Thục Đồng cảm thấy lo sợ ,liền nhặt áo khoác lên,khoác lại lên người。
Lúc nãy áo của cô ta bị rách,lộ ra da dẻ trắng mịn của cô ta,Cố Minh Thành lúc đó đã nhìn thấy,đến nỗi những dấu dây áo ngực trên lưng cô ta anh ta cũng nhìn thấy,vì đêm khuya,cho nên không nhìn rõ được màu gì。
Đôi tay của anh ta bỏ trong túi áo,họ nhẹ hai tiếng,nhìn hướng phía trước rồi bước đi。
Sắc mặt của Khương Thục Đồng cảm thấy lo sợ ,vì lúc cô ta ra ngoài không mang theo gì hết,điện thoại,chìa khoá cũng để trong nhà,lúc này,cô ta bấm sang máy đối thoại trong nhà,nhưng mà,máy đối thoại không reo。
Cô ta nhăn mày,rõ ràng Lục Chí Khiêm ở nhà。
Vốn dĩ cô ta muốn mượn điện thoại của Cố Minh Thành để gọi cho Lục Chí Khiêm,nhưng vốn dĩ Lục Chí Khiêm đã nghi ngời hai người họ,nếu như anh ta biết được cô ta vẫn đang đi chung với Cố Minh Thành,vậy tội lỗi này ---
Cô ta bấm chuông rất nhiều lần,nhưng cửa vẫn không mở。
Cố Minh Thành đứng bên cạnh cô ta,Khương Thục Đồng cảm thấy rất ngại。
“ Đừng bấm nữa ,anh ta cô ý đó,cố ý không cho cô vào nhà 。” Cố Minh Thành nói 。
Suy nghĩ này,Khương Thục Đồng cũng từng nghĩ đến,chỉ là,nếu như Lục Chí Khiêm nghi ngờ hai người họ, lại không mở cửa cho cô ta,vậy chẳng khác nào đang cho cô ta và Cố Minh Thanh có cơ hội “ Thông gian sao ? ” Mặc dù hai chữ này trong mắt của Khương Thục Đồng không thể chịu nổi ,nhưng mà,Lục Chí Khiêm chắc chắn nghĩ họ như thế này。
“ Tôi đưa cô đi mua quần áo。” Cố Minh Thành nói 。
Không còn cách nào,Khương Thục Đồng chỉ còn biết ngật đầu。
Trên đường đi,ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn nhìn ra hướng ngoài,không chú ý đến ánh mắt của Cố Minh Thành luôn nghiêng đầu qua nhìn vào kính chiếu hậu bên cạnh 。
Đến một trung tâm thương mại,Khương Thục Đồng tuỳ tiện chọn một áo sơ mi, bước vào phòng thử đồ,sau đó liền bước ra,cùng là một áo lụa sơ mi giống nhau,vì đã kết hôn với Lục Chí Khiêm được nữa năm,đã có định mức giá tiêu tiền,cho nên ,giá khá đắt : Tám sáu không。
Dĩ nhiên tiền do Cố Minh Thành ra。
Khương Thục Đồng cúi đầu,ngại ngùng không dám nói 。
“ Xem như tôi tặng cô。 ” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói 。
“ Tôi sẽ trả tiền cho anh。”
“ Tuỳ ý,nếu như anh ta không cho cô vào nhà,vậy đêm nay cô đừng về nhà,đi khách sạn ở 。” Cố Minh Thành đem chiếc áo rách của Khương Thục Đồng bỏ vào túi mua hàng,khi quần áo lướt qua tay,một hương thơm tràn vào hơi thở của anh ta ,hương thơm đó nhạt nhạt ,rất tao nhã ,rất phù hợp khí chất của Khương Thục Đồng 。
“ Ừm。” Khương Thục Đồng sắp muốn khóc rồi,chữ này từ trong họng cô ta chen ra。