“ Cuối cùng là ai vô sĩ?Cố Minh Thành vì sao lại thích cô?Hôm nay tôi nghe được,Cố Minh Thành đã có bạn gái,hai người đó cũng đến mức độ sắp kết hôn rồi,sở dĩ anh ta tìm đến cô,chẳng qua chỉ vì bạn gái của anh ta đã đi nước ngoài,những hóc môn nam tính của anh ta không có chỗ giải thoát mà thôi,cô đã kết hôn,anh ta không cần chịu trách nhiệm,trước đây tôi không quan hệ với cô,đã để cho anh ta có cơ hội đó,hôm nay tôi muốn xem thử,một phụ nữ đã bị người khác chơi qua,anh ta còn muốn lấy cô không?” Lục Chí khiêm từng bước từng bước bước đến gần Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngớ ngớ nhìn anh ta,trước đây ở nhà,hai người gặp mặt nhau cả ngày,nhưng lại không xảy ra chuyện gì,hôm nay tại khách sạn Ma Đô,lại có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“ Anh muốn làm gì?” Khương Thục Đồng từ từ lui về sau。
“ Muối làm gì hả?Dù cho Cố Minh Thành đè ép tôi như thế nào đi nữa,chuyện ly hay không ly hôn,đó là chuyện của tôi,anh ta không thể nào cản được tôi,tối nay tôi lại muốn thử,anh ta rốt cuộc là thích thân thể của cô,hay là con người của cô,chính vì muốn cho cô chết rõ ràng một tí。” Nói xong Lục Chí Khiêm liền đẩy Khương Thục Đồng lên giường。
Hơi sức của Khương Thục Đồng,cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Lục Chí Khiêm,Lục Chí Khiêm đang xé quần áo của cô ta,lần này,dù thế nào anh ta cũng muốn quan hệ được với Khương Thục Đồng,cô ta muốn sống vui vẽ với Cố Minh Thành,đây là chuyện không thể nào。
Trên trán Khương Thục Đồng luôn đỗ mồ hôi,cô ta dùng sức cản lại Lục Chí Khiêm,đúng lúc điện thoại đang để bên cạnh,cô ta cũng không xem,đã tuỳ tiện gọi cho một số,tuy rằng cô ta biết được hy vọng có người đên cứu là rất ít ỏi,nhưng điện thoại là duy nhất một thứ có thể cứu được tính mạng của cô ta。
Cô ta vốn dĩ không biết số mà cô ta gọi là điện thoại của Cố Minh Thành,vì số cuối cùng gọi vào máy của cô ta là số của Cố Minh Thành,khi hai người đang trong đường hầm biển đã có gọi cho nhau,nút màu xanh bấm một cái,thì là số của Cố Minh Thành。
Hiện giờ Cố Minh Thành,anh ta vừa xuống máy bay,đang trên đường xuống tầng hầm lấy xe,anh ta vừa mở điện thoại ra,tiếng chuông điện thoại liền vội vàng reo lên,quả nhiên là Khương Thục Đồng gọi cho anh ta。
Gốc môi của anh ta nhiu lên,đúng là khách hiếm,đây là lần đầu tiên cô ta chủ động gọi cho anh ta,anh ta đang nghĩ có phải có thứ gì đó để quên ở Thượng Hải。
Vừa mới nhấc điện thoại lên,chữ “ Alo ” Vẫn chưa kịp miệng nói ra,bên đó truyền lại một âm thanh rõ ràng,“ Hôm nay tôi sẽ cho cô trở thành đồ đê tiện,để xem sau này Cố Minh Thành còn muốn loại phụ nữ đã bị chơi qua như cô không--”
Khương Thục Đồng không nói chuyện,những giọt nước mắt của cô ta nhiễu xuống trên gối,cô ta đang dùng sức cản lại Lục Chí Khiêm。
Chân mày của Cố Minh Thành nhíu lại,trước tiên là anh ta đã gọi cho quầy lễ tân tại khách sạn,sau đó đã gọi đến đồn canh sát。
Bước chân muốn quay về nhà đã dừng lại,anh ta quay lưng liền quay về hướng sân bay。
Trong thời khắc quan trọng này,anh ta nhất định phải có mặt。
Trong phòng của Khương Thục Đồng,Lục Chí Khiêm vẫn chưa được như ý muốn,anh ta đã kéo quần của Khương Thục Đồng đến dưới đầu gối của cô ta rồi,quần áo cũng lộn xộn,anh ta đã hôn bừa bãi trên cổ của Khương Thục Đồng,trước kia hai người ở chung với nhau,anh ta cũng chưa từng phát hiện,trên người phụ nữ này lại thơm như vậy,hiện nay anh ta muốn rồi,nhưng cô ta lại không cho。
Cửa được mở ra,nhân viên phục vụ của khách sạn bước vào。
“ Tiên sinh,khi anh đến nói với chúng tôi anh là chồng của tiểu thư này,cho nên chúng tôi mới cho anh vào,nhưng không ngờ-- ” Phía sau,hai nhân viên phục vụ nữ bước vào nói。
Khi đó đột nhiên tâm tư muốn quan hệ với Khương Thục Đồng của Lục Chí Khiêm đã mất đi một nửa,anh ta từ trên người Khương Thục Đồng đứng lên,Khương Thục Đồng liền nhanh chóng lấy tấm nềm đắp lên trên người cô ta,đầu rủ xuống。
“Ai cho các cô vào đây?Đây là chuyện vợ chồng của chúng tôi,cô có quản được không?” Lục Chí Khiêm ngồi vào ghế sofa bên cạnh,anh ta phản bác。
“ Nếu như là chuyện bình thường,chúng tôi đương nhiên sẽ không quản được,nhưng nếu như là cưỡng bức trong hôn nhân,đó cũng không phải là chuyện mà chúng tôi cần quản đến。” Một nhân viên phục vụ,miệng lưỡi rất lanh lợi。
Lục Chí Khiêm rõ ràng cũng không suy nghĩ nhiều,đang chăm chút nhìn Khương Thục Đồng ngồi trên giường,nềm của cô ta đã đắp lên đầu,cô ta đang run lẫy。
Khi đó,người của đồn cảnh sát cũng bước vào,nhìn sang Lục Chí Khiêm, lại nhìn sang Khương Thục Đồng,nói:“ Xin lỗi,có người trình báo,có người cưỡng bức trong hôn nhân,làm phiền hai anh chị theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến。”
Khương Thục Đồng không muốn đứng lên,cô ta dùng giọng nói khàn nói,“ Xin lỗi,trong người tôi cảm thấy không khoẻ,tôi nghĩ tôi không đi được rồi。”
Vừa nãy vì không muốn cho Lục Chí Khiêm được như ý nguyện,cô ta hầu như đã dùng hết toàn bộ sức lực,hiện nay cả con người cũng không chịu sự khống chế của bản thân,vẫn còn đang run lẫy,một nữ cảnh sát qua đó xem Khương Thục Đồng một lát。
Khẩu cung được lấy trong phòng。
Khi đang lấy khẩu cung,Khương Thục Đồng luôn nằm trên giường,những đáp án mà cô ta trả lời cũng chỉ có hai chữ,nhưng mà,những đáp án mà cô ta trả lời đều chỉ hướng về Lục Chí Khiêm:Cưỡng bức trong hôn nhân。
Lục Chí Khiêm đã hận thấu tim Khương Thục Đồng rồi。
Cảnh sát đã đưa Lục Chí Khiêm về đồn cảnh sát。
Nhân viên phục vụ trong khách sạn giúp Khương Thục Đồng đắp nềm,rót cho cô ta một ly nước để trên bàn,họ liền quay về。
Khương Thục Đồng tựa lưng lên gối nằm,cô ta sợ hãi,khủng hoảng。
Đợi khi cửa phòng một lần nữa được mở ra,những ánh đèn trên hành lang đều chiếu vào đôi mắt của Khương Thục Đồng,cô ta lấy tay che ánh sáng lại,cô ta cũng không suy nghĩ nhiều,tưởng là nhân viên trong khách sạn,đên khi người đó đã ngồi đến bên cạnh giường cô ta,cô ta mới nhìn thấy người đó là Cố Minh Thành。
Cô ta vẫn không lấy điện thoại lên xem,cũng không biết chuyện xảy ra lúc nãy,vì sao nhân viên trong khách sạn và đồn cảnh sát lại biết được,cô ta cứ nghĩ là do nhân viên trong khách sạn đã nghe được động tĩnh trong phòng,sau đó khách sạn mới gọi điện báo cho đồn cảnh sát。
Cố Minh Thành giúp Khương Thục Đồng lấy đi những sợi tóc đã che trước trán cô ta,anh ta hỏi,“ Không sao chứ?”
Khương Thục Đồng thấy Cố Minh Thành đi rồi lại trở về,những oan ức trong lòng và nổi sợ hãi không nơi nào nói ra được,cô ta liền từ trên giường ngồi lên,liền ập đến trong lòng Cố Minh Thành,bắt đầu lớn tiếng khóc oà lên。
Cố Minh Thành không nói gì,luôn vỗ vào lưng của Khương Thục Đồng,quần áo của Khương Thục Đồng luôn lộn xôn,cô ta cũng không nghĩ quá nhiều。
Đã rất lâu,rất lâu rất lâu rồi không có cảm giác được dựa vào người khác,từ khi mẹ qua đời,cũng không còn ai chịu lắng nghe lời nói trong lòng cô ta nữa,có thể do Cố Minh Thành đúng lúc này xuất hiện,có thể do tình cảm mà cô ta đối với Cố Minh Thành cũng rất tốt,nói tóm lại,Cố Minh Thành đúng lúc xuất hiện trở thành cái ôm ấm áp trong thời điểm này。
“ Không thôi tối nay--”
Liền thấy cửa được mở ra,những ánh sáng ngoài hành lang lại chiếu vào。
Cố Minh Thành vốn dĩ muốn nói,đêm nay anh ta sẽ ở lại,ở lại đây cùng Khương Thục Đồng。
Sau đó đèn bật lên,ngoài cửa truyền lại một giọng nói nữ:“ Cố Tổng?”
Khương Thục Đồng giờ mới nhìn lại,người đang đứng trước cửa nói chuyện là Tiết Lan,một nhân viên khác của bộ phận thiết kế,vì trong văn phòng làm việc rất lớn,chỗ ngồi của cô ta cách chỗ ngồi của Tiết Lan rất xa,cho nên,hai người cũng ít khi nói chuyện,cơ bản vẫn đang là trạng thái người không quen biết。
Những giây phút này,Tiết Lan nhìn thấy Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đang ôm lại với nhau,vẻ mặt của Khương Thục Đồng rất nũng nịu,một vẻ mặt như con chim nhỏ dựa vào người vậy vô cùng đáng yêu,Tiết Lan liền có chút không hiểu rõ,Cố Tổng và Khương Thục Đồng sao?
Khương Thục Đồng không phải đã kết hôn rồi sao?
Khương Thục Đồng liền lau đi nước mắt,giả dạng như không có chuyện gì vậy,cô ta đang nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào。
Liền thấy Cố Minh Thành đứng dậy,nhìn Tiết Lan nói,“ Đêm nay vốn dĩ tôi muốn ở lại đây với cô ta,nếu như cô đã đến,đúng lúc hôm nay tôi có một hội nghị quan trọng cần tham gia,chăm sóc tốt cho cô ta。”
Nói xong,Cố Minh Thành liền quay về,đêm nay,anh ta đúng thật là có một hội nghị quan trọng cần tham gia,đã đặt cho khương Thục Đồng và Tiết Lan một phòng,là sắp xếp theo tiêu chuẩn đi công tác của nhân viên,Cố Minh Thành cũng không tham dự vào chuyện đó,có khi có chút chuyện,đừng làm quá rõ ràng,sẽ gây lên sự chú ý của người khác,càng bất lợi với danh tiếng của cô ta。
Những chuyện mà Khương Thục Đồng muốn nói toàn bộ đều nuốt vào trong bụng,ý anh ta là ý gì?Không tính giải thích với người khác sao?Giống như cô ta và anh ta ở chung với nhau là chuyện đương nhiên vậy,nếu như chuyện này một khi đã truyền về công ty,truyền đến tai của Niếp Doanh Doanh,hai người đúng thật là nhảy xuống sông cũng rửa không sạch,trong lòng Khương Thục Đồng rất nôn nóng。
“ Ừm,Chủ tịch,tôi biết rồi,anh yên tâm đi。” Tiết Lan đối với quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Chủ tịch,giống như không cần nói cô ta đã hiểu được,một lát đã hiểu ra được rồi。
Nhưng cô ta hiểu gì chứ?Trái lại Khương Thục Đồng lại không hiểu。
Quả nhiên,mấy ngày này Tiết Lan luôn chăm sóc tốt cho Khương Thục Đồng,vốn dĩ cấp bậc của hai người là bằng nhau,đến nổi ở bộ phận thiết kế,kinh nghiệm của Khương Thục Đồng cũng không bằng được như Tiết Lan,nhờ cô ta chăm sóc,Khương Thục Đồng cảm thấy không yên tâm。
Cô ta luôn muốn tìm cơ hội giải thích với Tiết Lan chuyện đã xảy ra,vì Khương Thục Đồng sợ chuyện này sẽ đem lại phiền phức cho bản than,đặc biệt là ngay lúc cô ta muốn ly hôn,cũng sợ liên luỵ đến Cố Minh Thành,dù sao danh tiếng của Chủ tịch,một khi đã bị ảnh hưởng đến,thì sẽ không dễ dàng xây dựng lại được,anh ta và một phụ nữ đã kết hôn ở chung với nhau,danh tiếng này không dễ nghe tí nào。
Nhưng mà,Tiết Lan đối với chuyện Khương Thục Đồng muốn nhắc đến,cô ta cũng không kiếm chuyện,đêm tối vẫn không thảo luận,cũng không nhắc đến nữa câu,điều này khiến Khương Thục Đồng vô cùng thấp thỏm。
Rất sợ chuyện này sẽ truyền về công ty。
Nhưng sau khi trở về công ty,Khương Thục Đồng phát hiện chuyện đó không đáng sợ như vậy,vì không có người bàn tán,cũng không có ánh mắt lạ hướng về cô ta,Khương Thục Đồng luôn không hiểu rõ。
Hôm đó,cô ta đi tìm Cố Minh Thành để anh ta ký tên lên bản báo cáo sau khi tập huấn,sau khi bước vào, phát hiện Tiết Lan cũng đang nhờ Cố Minh Thành ký tên giúp cô ta,nhìn thấy Khương Thục Đồng cô ta nói:“ Chủ tịch,nếu như anh còn đang có chuyện,tôi quay về trước。”
Khương Thục Đồng thật sự không hiểu Tiết Lan đang nghĩ gì,cô ta cảm thấy sửng sờ。
Những thái độ lúc nãy của Tiết Lan,khương Thục Đồng nhìn là hiểu được rồi,ý cô ta rõ ràng là không muốn làm phiền đến Chủ tịch và Khương Thục Đồng,nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy。
Sau khi đưa báo cáo cho Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng cẩn thận nói,“ Chủ tịch,anh không có giải thích với cô ta sao?”
“ Giải thích gì?” Anh ta cúi đầu ký tên。
“ Giải thích chuyện quan hệ của chúng ta, không thể để cô ta hiểu lầm chúng ta như vậy chứ?” Khương Thục Đồng rất thấp thỏm。
“ Cô ta hiểu lầm gì?Tôi không phải đã giải thích với cô ta rồi sao?” Cố Minh Thành tuỳ tiện đem bản báo cáo của Khương Thục Đồng để trên một xấp giấy。
Giải thích rồi sao?Chẳng lẽ họ đã lén lúc giải thích rồi sao?
Vì đêm đó trong khách sạn,những lời Cố Minh Thành nói với Tiết Lan,rõ ràng không phải là giải thích,chỉ là càng giải thích càng không hiểu。
Nhưng chuyện của Chủ tịch,một nhân viên nhỏ như cô ta không thể cứ liên tục hỏi,cho nên,cô ta nhăn mày lại,đã quay về phòng làm việc của mình。