Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23369

Sau khi Hề Dao nói xong câu nói đó, giống như Nam Lịch Viễn cười một cái, đang cười Hề Dao người điên nói chuyện mơ mộng, anh ta tiếp tục mở cửa.

Hề Dao dùng sức từ phía sau ôm lại Nam Lịch Viễn, dùng sức mạnh như một vũ phu vậy, “Lịch Viễn, anh thực sự đã quên lời thề đêm đó của anh rồi sao? Em xem như lời thật lòng đó, lời nói của anh cũng không thể tuỳ tiện nói được.”

“Tôi đã kết hôn rồi!” Nam Lịch Viễn buông xuống hành lý, thì muốn đẩy Hề Dao ra, Hề Dao cứ như một con bạch tuột vậy bám lấy trên người của Nam Lịch Viễn, “Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lịch Viễn, nói chuyện không thể không giữ lời hứa được !”



Nam Lịch Viễn đang muốn quay lưng tát cho Hề Dao một bàn tay, thì nghe thấy bên thang máy “Tích” Một tiếng dừng ngay tầng lầu của Nam Lịch Viễn, một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn thấy Hề Dao đang ôm lại Nam Lịch Viễn, bà ta từ phía sau dùng sức kéo Hề Dao ra, “Bộp ” Một tiếng thì tát một bàn tay trên mặt Hề Dao, “Đúng là thứ đê tiện mà! Hai phút không gặp cô thôi, thì cô lên đây quyến rũ người khác, cô đúng thật là!”

Lúc nãy Hề Dao nhìn thấy người phụ nữ đó bước ra, càng dùng sức ôm lại Nam Lịch Viễn.

Người phụ nữ đo dùng ánh mắt xem thường nhìn sang Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn không biết người đánh Hề Dao là ai, hiện nay anh ta vừa mệt mõi vừa buồn phiền, mở ra cửa nhà của mình, sau đó thì đóng cửa khoá lại, ngồi trên ghế sofa, lấy một lon bia ra uống.

Anh ta gọi điện thoại cho Thái Thái- -

Sau khi gọi điện, anh ta lại nhớ đến Tam nhi.

Tam Nhi của anh ta.

Người phụ nữ trung niên phụ trách canh chừng Hề Dao này, năm xưa được xem như là bà đàn bà hung dữ đanh đá đó, thuộc về loại cao thủ ngang ngược không có lý lẽ, cả con người vô cùng lợi hại, Khương Thục Đồng đã hao sức chín trâu hai hổ mới tìm được người này đó.

Con người tình long đong của cô ta và Cố Minh Thành, đương nhiên hy vọng Tam Nhi sẽ thuận lợi trải qua.

Sau khi xuống lầu, người phụ nữ trung niên đó thì gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, kể ra tất cả những việc lúc nãy đã thấy, nói Hề Dao lại đến quyến rũ Nam Lịch Viễn, còn ôm lại Nam Lịch Viễn, thái độ với cùng mâpj mờ!

Khương Thục Đồng vừa nghe, thì tức muốn bể phổi.


Tam Nhi không có ở đây, Nam Lịch Viễn thì đối đi xử với Tam Nhi như vậy, quả nhiên không có con mèo nào không thích ăn cá.

Khương Thục Đồng sờ trên trán.

Đúng lúc Tam Nhi gọi điện thoại qua.

Khương Thục Đồng một câu cũng không nhắc đến chuyện của Nam Lịch Viễn và Hề Dao, sợ Tam Nhi chịu không nổi, thì hỏi Tam Nhi, “ Nghe nói Nam Lịch Viễn mua nhà bên Mỹ cho con, anh ta không có ở đó, một mình con làm sao ở? ”

Tam Nhi trả lời, “Mẹ nói đúng đó, con chính là không dám ở, anh ta muốn tìm một dì giúp việc cho con, nhưng con và dì không quen biết, càng không dám ở.”

“Mẹ qua đó ở chung với con thấy sao? ” Khương Thục Đồng quả quyết nói.

Nam Lịch Viễn không phải có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác hay sao, vậy thì đừng đụng đến con gái của bà ta nữa.

Có người mẹ nào không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ, chuyện gì cũng sẽ có nguyên nhân, nếu như Hề Dao nhiều lần uy hiệp Nam Lịch Viễn như vậy, nhất định cô ta đã bắt chẹt được Nam Lịch Viễn.

Lần này, bà ta chính là muốn phá hoại tình cảm của Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi.

Thực sự không được, thì ly hôn !

Dù cho ly hôn, Tam Nhi cũng sẽ tìm được thứ càng tốt hơn.

Cuộc đời của Tam Nhi chỉ mới bắt đầu thôi.

Cố Tam Nhi im lặng một hồi, nếu như mẹ đến đây, thì không biết khi nào mới quay về, mẹ ở đây, chắc chắn Nam Lịch Viễn sẽ đến ít hơn, Cố Tam Nhi biết giữa mẹ và Nam Lịch Viễn có chút xích mích, giống như mẹ không phục anh ta, Nam Lịch Viễn không nói, anh ta cứ tránh né.


“Mẹ thực sự muốn đến đây sao?” Cố Tam Nhi không đặc biệt huan nghênh Khương Thục Đồng, ý của cô ta là, khi Nam Lịch Viễn không có ở đây, cô ta sẽ ở trong ký túc xá, nếu Nam Lịch Viễn đến đây, cô ta mới quay về ở.

“Trước đây khi con đi học bên Harvard, lại là ngày nào cũng mong mẹ qua đó mà. Nam Lịch Viễn không có ở đây, mẹ qua đó ở chung với con, không tốt sao?” Khương Thục Đồng hỏi, trong lòng đang than phiền sinh con giá thì hướng theo bên ngoài, mới bao lâu thôi, trái tim thì hướng sang Nam Lịch Viễn rồi.

Cố Tam Nhi suy nghĩ lại, Nam Lịch Viễn một tháng chỉ qua đó hai lần, nếu như vì Nam Lịch Viễn mà cãi với mẹ, mẹ nhất định sẽ khó chịu, thì nói, “Được thôi, mẹ qua đi!”

Khẩu khí không tình nguyện.

Khương Thục Đồng mang chuyện nguyên vẹn kể lại cho Cố Minh Thành nghe, còn nói bà ta muốn đến Mỹ, chăm sóc Cố Tam Nhi.

Cố Minh Thành nói một câu, “Đó là nhà Nam Lịch Viễn mua cho Tam Nhi, em qua đó là ý gì đây?”

“Em chăm sóc Tam Nhi! Nam Lịch Viễn ăn hiếp Tam Nhi như vậy, em không nhịn được nữa.” Khương Thục Đồng ngồi trên ghế sofa, xém tí tức muốn khóc, “Lần này đừng khuyên em nữa.”

“Nếu như em muốn đi gặp Tam nhi cũng được, nhưng đừng ở quá lâu.” Cố Minh Thành nói, “Anh không đi đâu, nếu như hai người cùng đi, nhất định nghĩ mình qua đó hỏi tội. Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn.”

Khương Thục Đồng tức giận bước lên lầu.

Sáng mai, thì Khương Thục Đồng đặt vé máy bay qua Mỹ, rất nhanh thì ở trong nhà của Nam Lịch Viễn.

... ...

Cố Tam Nhi gần đây ở trong trường, không phô trương lắm.

Bạn học đã tổ chức một buổi tiệc mừng học sinh người hoa mới đến, Cố Tam Nhi rất bắt mắt, học sinh bên nước ngoài cũng khá cởi mở, mỗi khi có người biểu hiện nhiệt tình với Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi sẽ lịch sự nói, “Sorry, i’mmaried!”

Dù cho là người Trung Quốc hay là người nước ngoài, câu trả lời của Cố Tam Nhi đều là câu này.

Bạn học cũng không ngoại lệ trả lời một câu, “Wow!”

Mọi người giống như cũng không hiểu vì sao Cố Tam Nhi sớm như vậy đã kết hôn.

Sau khi Khương Thục Đồng qua đó, Cố Tam Nhi thì dọn về nhà ở.

Lục Tịnh Viễn có đến qua mấy lần, Cố Tam Nhi luôn lịch sự lễ phép đối xử với Lục Tịnh Viễn, không bướng bỉnh như trước nữa, tính cách đã kiểm điểm lại rất nhiều, người càng ngọt ngào hơn.

Đây khiến cho Khương Thục Đồng có chút uất ức.

“Tam Nhi, vì sao con lại nhẫn tâm từ chối người ta như vậy chứ? Lỡ như sau này Nam Lịch Viễn có làm chuyện gì có lỗi với con thì sao đây?” Khương Thục Đồng vẫn không nói chuyện của Nam Lịch Viễn cho cô ta biết, thứ nhất sợ bản thân chưa làm rõ chuyện, sẽ làm hư chuyện, thứ hai, không nhẫn tâm tổn thương trái tim của Tam Nhi.

Tuy rằng người đàn ông có tiền có thân phận, quấn quýt với người phụ nữ khác, những chuyện này rất dễ lý giải, nhưng Khương Thục Đồng Không hy vọng chuyện này lại xảy ra trên người của Tam Nhi.

“Thì con đã kết hôn rồi đó, vì sao con phải cho người khác hy vọng chứ? Nếu như Nam Lịch Viễn thích con, con cũng không cần thiết phải làm anh ta tức giận; Nếu như anh ta không thích con, con chọc tức anh ta cũng vô dụng. Con hà tất phải làm đến bản thân ám muội với người nhiều đàn ông, gây nên danh tiếng không tốt chứ?” Cố Tam Nhi vô cùng ngây thơ nói.

Nói câu thật lòng, hôm nay, trái lại Cố Tam Nhi đã thiết thật dạy cho Khương Thục Đồng một bài học.

Những điều này, trước đây bà ta chưa từng nghĩ qua.

Tâm tư của Tam Nhi, bà ta và Cố Minh Thành cũng không có.

Cho nên người cao minh trong nhà thực ra chỉ có Tam Nhi.

Thích thì thích, không thích thì rời đi, tâm tính trong long này, Khương Thục Đồng thừa nhận bản thân sống thêm một trăm nữa cũng không thể làm được.

Bà ta sờ trên đầu của Tam Nhi nói, “Tam Nhi của mẹ đã khôn lớn rồi.”

Đúng lúc Cố Minh Thành gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, nhờ bà ta quay về, chuyện của Nam Lịch Viễn, chỉ là hiểu lầm thôi.

Nam Lịch Viễn đã tìm được người đến đó ở cùng Tam Nhi rồi, hơn nữa Cố Minh Thành nhớ Khương Thục Đồng rồi, lần nay hai người xa nhau đã hơn hai mươi mấy ngày rồi, chưa từng xa nhau thời gian lâu như vậy, nếu như bà ta còn không về nước, ông ta sẽ đến tìm bà ta đó.

Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành, Nam Lịch Viễn nhờ ai đến ở chung với Tam Nhi.

Cố Minh Thành nói là em họ của Nam Lịch Viễn.

Khương Thục Đồng chưa nghe qua người tên Miêu Doanh Cửu, nhưng mà nếu như là em họ của Nam Lịch Viễn, có thể yên tâm được.

Từ khi Nam Lịch Viễn về nước, đã hơn hai mười ngày không đến rồi, Tam Nhi rất nhớ anh ta.

Hai người luôn gọi điện thoại video, có khi Cố Tam Nhi sẽ từ trong video nhìn Nam Lịch Viễn thay áo, anh ta sẽ cởi áo sơ mi, lộ ra cơ bụng lay động lòng người của anh ta, anh ta không phải cố tình thay áo đâu, mà là khi Cố Tam Nhi gọi Video cho anh ta, anh ta đang thay áo, cũng không cần che giấu.

Có khi anh ta đang ăn cơm- -

Có khi - -


Cố Tam Nhi tương tư thành bệnh, trong trái tim có thể nhiễu ra giọt nước đó.

Thì ra nhớ đến một người là cảm giác như vậy.

Cô ta nói trong video, “Anh Nam, em nhớ anh rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK