Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành với đôi mắt lo lắng, như thể nếu Cố Minh Thành không rút lại lời nói thì cô sẽ không thể cảm thấy thoải mái.
Ánh mắt của Cố Minh Thành nhìn từ trên xuống dưới dừng lại ở trên đôi tay của cô.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, nhưng anh vẫn cảm thấy được trọng lượng của nó.
Anh ta vốn dĩ định lái xe đi, nhưng đột nhiên bỏ ý định này, và chỉ muốn cùng cô đi tản bộ trên phố.
“Tôi trước giờ đều nghĩ như vậy”
“Không phải, tất cả thực ra không phải như vậy. Em đã từng đi xem phim cùng với Đặng Hiển Vũ, nhưng mà trước giờ em chưa bao giờ lên giường với anh ta!” Khương Thục Đồng nghiêng nửa người sang nhìn Cố Minh Thành với cặp lông mày nhíu lại, chân cô bước cùng nhịp với anh.
Có một câu nói: người sắp chết thì lời nói ra đều là lời thật thà.
Khương Thục Đồng không phải sắp chết, nhưng luôn cảm thấy rằng cô sắp phải rời đi rồi, ngày tháng ở Trung Quốc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, cô không thể để sự hiểu lầm này tiếp tục được.
Cố Minh Thành nói với giọng thư thái “Ai mà tin?”
Đúng lúc hai người bước tới nơi đông người, hình như một của hàng mỹ phẩm vừa mới khai trương, có rất nhiều phụ nữ đang tranh nhau mua đồ.
Tay của Khương Thục Đồng từ từ mất sức khoát tay Cố Minh Thành, cuối cùng cũng rơi xuống.
Đột nhiên Cố Minh Thành đi lên trước cách cô 5m.
“Cố Minh Thành, nếu anh không tin, thì em sẽ nói số đo của đáy quần anh ra.” Khương Thục Đồng giận quá, hét lên một tiếng, vừa mới đo xong, cô vẫn còn thuộc nằm lòng.”
Nghĩ rằng Cố Minh Thành “ngọc thụ lâm phong” như vậy, chắc nhiều cô gái ở đây có hứng thú với anh ta lắm.
Khương Thục Đồng cũng không hiểu tại sao gan cô lại lớn như vậy, dám uy hiếp Cố Minh Thành ở đây.
Cố Minh Thành đặt tay vào túi, từ từ quay người lại, liếc nhìn những người phụ nữ trẻ bên cạnh ra ra vào vào.
Hừ… Gái nhà lành bữa nay đã học được chiêu mới này uy hiếp người khác rồi.
Hôm nay anh vừa mới bán đứng nhan sắc, cô lại bán … của anh.
Ờ.
“Học ai mà háo sắc như vậy hả?” Cố Minh Thành quay đầu lại hỏi Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng tức giận bởi sự nghi ngờ của anh, lúc này cũng không phải đang trên giường, cô cũng không đang giận hờn, cô không muốn tên tuổi mình dính với từ “dơ”, đặc biệt là lúc cô sắp phải rời xa quê hương.
Lí trí thì vẫn là lí trí, cô đã từng nói với Khương Vũ Vi, cô có thể theo đuổi Cố Minh Thành.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút hi vọng, dù gì thì anh cũng là người đàn ông duy nhất trong đời cô, người con gái, một khi đã đem thân minh giao cho người khác, thì trái tim cũng đưa cho người ta luôn rồi.
Nói cô đang ảo tưởng về Cố Minh Thành cũng không quá đáng.
Dưới ánh đèn mờ của Hải Thành, Khương Thục Đồng nói “Anh!”
Tất nhiên là học từ Cố Minh Thành rồi.
Ở phía đó, Cố Minh Thành cũng quay đầu lại, lặng im một lúc lâu liền nói, “Chọc anh?”
Khương Thục Đồng không nói gì.
Sau câu đó, Cố Minh Thành cười đùa, “Em cứ trực tiếp nói ra số đo đáy quần anh thì hay biết bao, như vậy mới có tính uy hiếp, em nói như vậy, rất khó hiểu đấy.”
Vốn dĩ muốn nói anh biết rằng giữa bản thân mình và Đặng Hiển Vũ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng mà cuộc nói chuyện đã bị đi theo hướng khác, rõ ràng không thể giải thích được nữa rồi.
Lại bị anh ta dắt đi theo hướng khác.
Khương Thục Đồng quay người rời khỏi, trở về khách sạn của mình.
Ngày Khương Thục Đồng đi du học đã được định vào một tuần sau đó, Từ Mậu Thận phải đem những tài liệu này đưa cho Khương Thục Đồng, địa điểm lại là văn phòng làm việc của Cố Minh Thành.
Điều này làm Khương Thục Đồng thắc mắc, nên cô hỏi đây là chuyện cá nhân giữa cô và Từ Mậu Thận, tại sao là phải đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành.
“Có vài chuyện, em không hiểu! Chuyện giữa đàn ông với nhau.” khẩu khí của Từ Mậu Thận vừa giống như rất cô đơn lại vừa giống như trong chuyện này còn có ý đồ sâu xa nào khác.
Bởi vì không hiểu chuyện giữa đàn ông nên Khương Thục Đồng cũng đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành, Từ Mậu Thận đã ở đó rồi.
Cố Minh Thành giống như một người rảnh rỗi, ngồi trên ghế của mình, xem laptop, viết chữ.
Từ Mậu Thận đưa cho Khương Thục Đồng một xấp tài liệu, “Đây là tại liệu học tập của em, em sẽ tới học ở đại học Cornell, anh chuẩn bị đầy đủ hết các tài liệu cho em rồi, em đi tới nơi thì kiếm ông Tô, ông là người quen của anh, nếu em có thiếu tiền, hay cần điều gì khác, thì cứ nói với anh nhé.”
Từ Mậu Thận giống như đang sắp xếp cho con gái của chính mình đi du học, tỉ mỉ, thỏa đáng, chu đáo.
“Phải ở nước ngoài bao lâu?” Đây mới chính là vấn đề Khương Thục Đồng đang rất quan tâm, mong muốn của cô là khoảng từ 2-3 năm.
Cô lén nhìn Cố Minh Thành.
Vả lại cô chưa nghĩ qua sẽ tro tàn lại cháy cùng , chỉ là không kìm chế được tình cảm.
Cố Minh Thành đang rất chăm chú viết, dường như không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Từ Mậu Thận
Còn về tại sao Từ Mậu Thận chọn đến văn phòng của Cố Minh Thành để nói chuyện với Khương Thục Đồng, Từ Mậu Thận cũng không nói, hình như điều này là bí mật giữa anh ta và Cố Minh Thành.
Từ Mậu Thận nhìn Cố Minh Thành, sau đó ho một tiếng, “Hai tháng!”
“Bao lâu?” Khương Thục Đồng hỏi một cách không tin vào tai mình.
Từ Mậu Thận lại nói, “Hai tháng”
“Có ngắn quá không? Thời gian dự tính của em là 3 năm. Hai tháng em có thể học được gì chứ?” Khương Thục Đồng tỏ rõ không vui.
Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng nhưng ánh mắt lại nhìn xéo qua bên Cố Minh Thành ở kế bên, “Thục Đồng, đây là chi phí đoàn thể đài thọ! Anh cũng chỉ là doanh nghiệp tư nhân.”
Khương Thục Đồng nghĩ rất lâu mới hiểu dụng ý của 2 từ “chi phí đài thọ” và “doanh nghiệp tư”, Amon là tư nhân, nên đối không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để Khương Thục Đồng đi bồi dưỡng kiến thức.
“Không phải, Từ tổng, nếu anh chê mắc, em có thể tự bỏ tiền ra.” Khương Thục Đồng trong lòng vừa mới tính xong một khoản tiền. Mặc dù bây giờ tiền của cô đều chuyển thành hàng hóa cả rồi, nhưng chuẩn bị cho tốt thì hiệu suất công việc mới, số tiền này sớm muộn đều có thể kiếm lại được.
“Thục Đồng à”, Từ Mậu Thận nói đầy ẩn ý “Amon bây giờ đang trong thời gian phát triển quan trọng, không thể thiếu em được!”
Khương Thục Đồng gật đầu với vẻ thất vọng, ôm tập tài liệu nói: “Em về trước đây!”
Từ Mậu Thận gật đầu, ý rằng anh ta còn chuyện muốn nói với Cố Minh Thành.
“Hai Tháng, anh vừa ý chưa?” Từ Mậu Thận nói “vốn dĩ thì chương trình học ngắn nhất cũng cần tới 1 năm. Tôi kiếm cả tuần mới kiếm được lớp bồi dưỡng ngắn hạn của trường Corell. Thục Đồng nhà anh trời phú cho óc thiết kế , thiết kế vẽ ảnh cũng không là vấn đề, nên tôi mới…”.
Cố Minh Thành nghĩ trong lòng: Hai tháng, cũng dài quá rồi!
Vùa rồi người phụ nữ đó cũng mặt dày nói hai tháng rất ngắn, anh không kìm được cơn tức giận.
“Không tệ mà, anh đã thay đổi rất nhiều.” Từ Mậu Thận nói.
“Cái gì?”
“Lúc trước luôn bảo vệ cô ấy, bây giờ cuối cùng bắt đầu thả ra rồi!” Từ Mậu Thận nói.
“Không hiểu anh đang nói gì!” Cố Minh Thành tiếp tục cúi đầu viết.
“Đừng nghĩ rằng tôi nhìn không ra, từ lúc anh quyết định bán căn nhà cho cô ấy, tôi đã thấy rõ rồi! Đối với sự nghiệp của cô ấy, anh không còn ngăn cản nữa.” Từ Mậu Thận là một người thông minh, nên có thể dễ dàng nhìn thấy được tâm tư của Cố Minh Thành.
“Đừng có đoán bừa, căn nhà này ở Thượng Hải, quản lý từ xa rất phiền, chi bằng bán đi.” Cố Minh Thành chau mày nói, giống như tâm tư cất giấu trong thâm sâu bị người khác nhìn thấu, thì là một chuyện rất mất mặt.
Tâm tư của chủ tịch không thể để người khác tùy ý nhìn ra được, với Từ Mậu Thận chỉ là đang che đậy: Nhà cũng không cần anh ta phải làm gì, chỉ là thu tiền thuê, sang tay bán cho người khác thì anh có thể kiếm được cả đống tiền, nhưng anh lại bán cho Khương Thục Đồng, không lời một xu, người đó lại cũng không cảm kích anh ta.
Nhưng mà cũng đúng, chung quy cũng là nhà của người trong nhà thôi mà, tiền từ túi quần này chuyển qua túi quần kia, cũng có thể Cố Minh Thành tính tới chính là khoản này. Từ Mậu Thận cười lớn.
Khương Thục Đồng vốn dĩ dự định từ Hải Thành về Thượng Hải rồi mới đi, nhưng lại nghĩ, hai tháng, giống như 1 lần đi công tác xa, thu dọn vài bộ quần áo, làm visa, Từ Mậu Thận đều làm cho cô rồi, nên 3 ngày sau, cô bay trực tiếp từ Hải Thành luôn.
Từ Mậu Thận tiễn cô.
Khương Thục Đồng đến Mĩ, thời gian hai tháng rất ngắn, không nhiều thời gian thích ứng liền bắt đầu học rồi.
Hôm đó đang trong giờ học, bạn học ngồi kế bên Khương Thục Đồng đột nhiên ngất đi, Khương Thục Đồng ngay lập tức đỡ cô ấy tới bệnh viện.
Bác sĩ nói bệnh của cô nữ sinh này không có gì đáng ngại, chỉ là bị tụt đường huyết, nhắc cô ấy hàng ngày chú ý một chút là được rồi.
Lúc Khương Thục Đồng chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên thấy mấy cái nhãn hiệu “prilosec”, Mĩ cơ bản thì cũng giống như Trung Quốc, cũng cần phải chạy quảng cáo, Khương Thục Đồng biết đây là một loại thuốc đau dạ dày, cô cũng biết Cố Minh Thành bị xuất huyết bao tử, căn bệnh này tuy không nghiêm trọng, nhưng rất dễ bị tái phát.
Lúc Khương Thục Đồng đang chăm chú nhìn loại thuốc này thì bạn nữ kia hối thúc cô đi.
“Khương, còn chưa muốn đi à?” bệnh tụt đường huyết của cô bạn học đó đã được bác sĩ xem qua và không có gì đáng ngại nữa, nói với Khương Thục Đồng.
“Ừa, đợi xíu, mình gửi tin nhắn wechat”
Nói rồi liền chụp mấy lọ thuốc Prilosec gửi cho Cố Minh Thành.
Sau đó viết thêm: Đưa bạn học đi gặp bác sĩ, nhìn thấy loại thuốc này, không biết anh dùng có được không? Nếu được, em đem về cho anh mấy lọ.
Cố Minh Thành đang họp với cấp dưới, vốn là hôm nay rất tức giận, bộ phận hậu cần phạm sai lầm. Bộ phận hậu cần vốn không phải bộ phận chính của công ty, nên Cố Minh Thành bình thường cũng không quá chú ý tới, nhưng tình cờ có một việc, anh phát hiện ra một lỗ hỏng rất lớn của bộ phận hậu cần, nên anh đang vô cùng giận dữ.
Chủ tịch tức giận là một sự việc rất lớn.
Lại nhìn thấy tin nhắn wechat của Khương Thục Đồng gửi cho anh, đôi môi của Cố Minh Thành không thể không nở một nụ cười tươi như cầu vồng sau cơn tức giận.
Nếu như một người luôn cười, vậy thì nụ cười của anh ta có thể không còn giá trị nữa, hoặc là một người luôn không cười, lạnh lùng như băng, sẽ làm cho người ta cảm thấy như khúc gỗ.
Khó nhất là loại người như Cố Minh Thành, rất ít cười, khi cười có thể làm điên đảo chúng sinh.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh hôm nay, anh vừa mới rất tức giận, bây giờ lại cười như tắm gió xuân.
Mọi người đều đang suy nghĩ tự hỏi là vị cứu tinh nào đã cứu lấy họ.
Cố Minh Thành vứt mọi việc phiền muộn qua một bên, trả lời Khương Thục Đồng: Mua đi.
Khương Thục Đồng nhận được nhận được lệnh của Cố Minh Thành liền mùa 2 lọ. Sau đó lại nghĩ, cô ở nước Mĩ chỉ hai tháng, sau này thời gian tới đây không nhiều, nên mua một lúc mười lọ thuốc.
Cô cầm thuốc, lại nhắn cho Cố Minh Thành: 10 lọ, đủ không?
Cố Minh Thành vừa mới uống một ngụm nước, suýt nữa thì phun ra, anh trả lời: Muốn anh uống tới chết à? Phan Kim Liên chuẩn bị hạ độc Võ Đại Lang?
Khương Thục Đồng không nhịn được, cái gì vậy trời? Cô trả lời: Em sợ rằng không thường xuyên đi Mĩ, sau này khó mà mua được.
“Mua rồi? Giỏi lắm!”
Câu nói này của Cố Minh Thành giống như đang khen ngợi cấp dưới đã làm việc khiến anh rất hài lòng vậy.