Có điều, Đỗ Nhược vẫn làm ra vẻ như không có gì, giống như cô chưa từng biết gì cả.
Buổi tối, cô gọi điện thoại cho bố, đồng ý tiếp quản công ty ở đường Kiến Giang, bố cô đương nhiên rất vui vẻ, Đỗ Nhược nói nếu có thể ngày mai cô sẽ đi làm.
Sau đó, Đỗ Nhược gọi điện cho Thẩm Khoa, nói cô phải kế thừa sự nghiệp kinh doanh của gia đình, nên cô muốn từ chức rời khỏi tập đoàn Lam Cương.
“Từ chức? Sao đột ngột vậy?” Thẩm Khoa nói.
“Vâng, đúng vậy, bởi vì cha tôi luôn phải xem chừng chị tôi, cho nên mới đột ngột kêu tôi về tiếp quản. Xin lỗi, Thẩm tổng, tôi ở Lam Cương chỉ là thực tập sinh chắc cũng không có thủ tục gì khó khăn phải không?”
Thẩm Khoa ngập ngừng, chính xác thì không có thủ tục gì khó, nhưng là Đỗ Nhược thì lại khó.
Thẩm Khoa nói rằng anh phải gọi cho bộ phận nhân sự để hỏi, Đỗ Nhược đồng ý, cô biết Thẩm Khoa muốn gọi cho Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương nghe Thẩm Khoa báo cáo như vậy, trả lời, “Nếu đã như vậy, đồng ý đi.”
Kể từ cái ngày Đỗ Nhược lén lút về nhà Đỗ Kim Minh, anh liền nhìn ra mối quan hệ của hai cha con họ không đơn giản như vậy, Đỗ Kim Minh hô phong hoán vũ bao nhiêu năm nay, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đuổi con gái mình ra khỏi nhà, quả nhiên vẫn còn hậu chiêu ở phía sau,
Hơn nữa, Cố Hành Cương có chút không dám chạm vào điểm mấu chốt của Đỗ Kim Minh ngay lúc này.
Nếu là trước kia, anh sẽ không quan tâm nhiều như thế!
Đỗ Nhược thuận lợi rời khỏi tập đoàn Lam Cương, trở về nhận chức trợ lí Tổng giám đốc của Điện lực Giang Ninh ở đường Kiến Giang, dù sao một ngày nào đó chức vị Tổng giám đốc này cũng là của cô.
Ngày hôm đó, sau khi cô tan làm, nhìn thấy Cố Hành Cương lái chiếc Audi A8 của anh, ở dưới lầu đợi cô.
Mối quan hệ giữa hai người, tuy chưa từng nói ra, nhưng Đỗ Nhược hiểu, Cố Hành Cương cũng hiểu.
Hiện tại trong lòng Đỗ Nhược vô cùng lạnh lẽo, cô không muốn có qua lại quá nhiều với Cố Hành Cương, một tên công tử đào hoa.
Cố gia đại công tử!
Biết Cố Hành Cương đang đợi cô, Đỗ Nhược lên xe của Cố Hành Cương.
“Sao em lại đột nhiên từ chức?” Cố Hành Cương hỏi, mấy ngày không gặp, trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu, thân thể cũng ngứa ngáy.
Đỗ Nhược là ma quỷ mê hoặc tâm hồn anh, anh đã trúng phải độc của cô.
“Trong nhà đột ngột có chuyện. Hơn nữa, Khương Triều Nguyên, chị tôi đã nói với bố tôi chuyện lần trước nhìn thấy tôi và anh ở đại sảnh rồi, bố tôi cực kì phản đối tôi qua lại với một tài xế, ông đã giới thiệu cho tôi một bác sĩ, nhưng tôi cũng không có thiện cảm với vị bác sĩ đó cho nên đã không đi! Vì vậy, Khương Triều Nguyên, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.” Đỗ Nhược nói xong, liền xuống xe.
Cố Hành Cương nghe xong, tức giận đến nghiến răng.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Hôm đó sau khi Trần Hoan đến, anh đã xem video ghi hình ở đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Nhược đứng trong thang máy đi lên lại, rốt cuộc cô ấy đã nghe thấy những gì?
Theo phân tích của Cố Hành Cương, có lẽ Đỗ Nhược đã biết sự thật, cô ấy đột nhiên từ chức cũng vì lý do này.
Nhưng cô ấy không nói gì, Cố Hành Cương cũng không dám tùy tiện nói ra trước mặt cô, lỡ như đánh rắn động cỏ, không phải là anh tự rơi vào lưới sao?
Trước kia anh chưa từng phát hiện ra Đỗ Nhược lại lợi hại như thế!
Cho nên, mối quan hệ giữa hai người hiện đang rơi vào bế tắc!
Anh gọi điện cho Cố Tam Nhi, bởi vì Cố Tam Nhi rất biết cách làm người khác yêu thích, Đỗ Nhược cũng rất thích cô, nên anh muốn bảo Cố Tam Nhi đi dò hỏi Đỗ Nhược trước, dù sao hiểu rõ vấn đề rồi mới hành động sẽ có hiệu quả hơn.
Không ngờ, bên Cố Tam Nhi đang vô cùng ồn ào, “Anh, bây giờ em không có thời gian để ý chuyện của anh. Em rất bận!”
Bạn trai cũ của La Thụy Hy là con trai của Vu gia ở Ninh Thành, cũng là một gia đình có tiền có thế, Cố Tam Nhi giả mạo viết thư tình, đã hẹn hai người ra một chỗ.
Nghĩ chắc hai kẻ đang có gian tình ở cùng một chỗ, lại thêm chất xúc tác là thư tình, đi thuê phòng khách sạn, thế nào cũng có chuyện tốt, Cố Tam Nhi đã thông báo cho các phóng viên, nói rằng có một ngôi sao nổi tiếng vào khách sạn thuê phòng với người hâm mộ, bảo phóng viên đến lấy tin.
Phóng viên mở cửa ra, nhìn thấy hai người đang trần như nhộng không phải là minh tinh nào cả, nhưng lại là công tử của của nhà họ Vu, không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự kiến, sau hôm đó, Vu gia công tử ở Ninh Thành vô cùng nổi tiếng, bây giờ đang chuẩn bị mở một cuộc họp báo để thanh minh.
Cố Tam Nhi và La Thụy Hy đang ngồi đằng sau phóng viên, Cố Tam Nhi khoanh hai tay, dáng vẻ vô cùng đắc ý, “Đáng đời!”
Cô nhìn sang La Thụy Hy, trong dáng vẻ phẫn nộ, còn có chút bi thương.
Cũng phải, sau khi cuộc họp báo mở ra, cô ấy và tên họ Vu kia sẽ không còn có sau này nữa!
Tên họ Vu ở trên buổi họp báo khăng khăng nói rằng anh ta không vụng trộm với bất cứ ai, là đang ở cùng với bạn gái của anh ta!
Vì vậy, La Thụy Hy liền trở thành bạn gái cũ.
Trong phòng làm việc của Nam Lịch Viễn, anh đang cúi đầu viết gì đó, điện thoại của Hề Dao gọi đến, bảo anh bật TV lên xem, có một tin tức giải trí, chắc chắn sẽ khiến anh hứng thú, Nam Lịch Viễn chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ: Không rãnh!
Hề Dao trầm mặc một lúc, nói tiếp, “Có Cố tam tiểu thư.”
Nam Lịch Viễn hơi nhíu mày, bật TV lên.
Văn phòng của anh có một màn hình chiếu lớn khoảng 40 inch, bật đến kênh giải trí địa phương, anh thấy nhân vật chính trong buổi họp báo không phải là Cố Tam Nhi, anh không hiểu Hề Dao rốt cuộc muốn anh xem cái gì.
Sau đó, khi ống kính di chuyển, anh thấy Cố Niệm Đồng và La Thụy Hy ngồi ở hàng cuối cùng.
Một người giảo hoạt linh động, một người u ám không vui.
Tên công tử họ Vu đó nói có người đã giả mạo viết hai bức thư tình, gửi cho anh ta và bạn gái của anh ta, gài bẫy hai người họ, kẻ này rắp tâm hiểm ác, dụng tâm thâm độc.
Bây giờ Nam Lịch Viễn mới hiểu, tại sao hôm đó Cố Tam Nhi nhờ anh viết thư tình giúp cô.
Thì ra để làm chuyện này.
Ngày hôm anh đối với cô hơi hung dữ, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết.
Lại đắc tội một tiểu mỹ nhân yêu kiều mềm mại như thế.
Nhưng nhìn thủ đoạn của cô, nhìn sao cũng không ra có điểm nào giống với yêu kiều mềm mại.
Sau khi cảm giác áy náy chấm dứt trong lòng liền nảy sinh một sự mềm mại, hân hoan, mà đời này Nam Lịch Viễn chưa bao giờ nếm qua.
Có một cảm giác rất ngọt ngào phát ra từ trái tim của người đàn ông lớn tuổi.
Ống kính sượt qua chỗ Cố Tam Nhi và La Thụy Hy, họ đang ngồi ở hàng cuối cùng, hai người cùng lúc che mặt lại.
Nam Lịch Viễn vuốt ve cằm, vô cùng thích thú nhìn một màn này.
Nếu có một ngày, Cố Tam Nhi sử dụng thủ đoạn này đối phó với anh, anh nên phản ứng thế nào?
Buổi họp báo kết thúc, công tử Vu gia trực tiếp đi thẳng đến hàng cuối cùng của Cố Tam Nhi và La Thụy Hy, đột nhiên bắt lấy bả vai của Cố Tam Nhi.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với Cố Tam Nhi như vậy, hơn nữa, đối với sự đụng chạm của đàn ông xa lạ, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, buồn nôn, hận không thể nhanh chóng đá bay tên này đi.
“Họ Vu kia, mau buông ra! Đừng có không biết xấu hổ!” Cố Tam Nhi hét lên, bởi vì hắn đang nắm lấy vai cô, nên cả người cô đang co lại.
La Thụy Hy ở bên cạnh cũng đang đấm đá tên họ Vu đó.
“Thục Hy tuyệt đối không thể nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ như vậy, nếu không phải cô......” Họ Vu nghiến răng nghiến lợi nói.
Có điều, thân phận của Cố Tam Nhi, ở Hải Thành ai ai cũng biết, ở Ninh Thành cũng vậy.
Họ Vu cũng biết, hắn căn bản không thể đụng đến một sợi lông của Cố Thục Nhi, mặc dù gia đình của hắn có tiền có thế, nhưng chỉ cần hắn có hành động gì, ngày mai nhất định sẽ bị xé thành tám mảnh, điểm này, hắn biết rất rõ, rơi vào tay của Cố Tam Nhi, đời này của hắn coi như xong!
Toàn thân Cố Tam Nhi giãy giụa, cố gắng thoát khỏi tên họ Vu.
Cuối cùng tên họ Vu cũng không cam tâm buông Cố Tam Nhi ra.
Sau sự việc này, nhiệm vụ giúp La Thụy Hy của Cố Tam Nhi đã hoàn thành, cô chuyển đến nhà của Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương bảo cô đi tìm Đỗ Nhược, khám thính xem trong lòng Đỗ Nhược đang nghĩ như thế nào.
“Em có phải cán bộ hội phụ nữ đâu, sao ai cũng tìm em giúp mấy chuyện này thế? Đấu với tiểu tam em lo, theo đuổi bạn gái cũng em lo...” Cố Tam Nhi dọn đến căn phòng ngủ lớn nhất trên lầu của Cố Hành Cương, “Còn nữa, anh theo đuổi người ta, có bao giờ tặng quà cho người ta chưa, tình cảm của anh, tự bản thân anh hiểu, còn cô ấy thì sao?”
Nói ra, Cố Hành Cương chưa từng thực sự theo đuổi con gái bao giờ, Cố Tam Nhi nói như vậy, cũng đúng lắm, dù sao cũng cùng lập trường con gái nên hiểu nhau.
Cố Hành Cương nói không có, không biết tặng gì, quá đắt chắc chắn cô ấy sẽ không nhận, quá rẻ thì...
Cố Hành Cương không biết thứ gì rẻ.
“Vậy thì để em. Khó có được chị dâu mà em thích như thế.”
Cố Hành Cương hẹn Nam Lịch Viễn đến nhà đúng vào một ngày mưa, bởi vì Cố Hành Cương phát hiện các công ty chi nhánh của tập đoàn Lịch Viễn đã phân bố khắp cả nước, duy nhất ở Hải Thành là chưa có công ty, anh rất tò mò, rốt cuộc ở Hải Thành có gì khiến anh ta thương nhớ đến vậy, thậm chí không chạm vào bất kỳ khu vực nào của Hải Thành.
Khi Nam Lịch Viễn đến, Cố Tam Nhi toàn thân quần áo màu trắng, đeo một chiếc kính nhựa che hết nửa khuôn mặt, đang ở cắt hàn thứ gì đó trên chiếc bàn lớn, bên cạnh có một chiếc đèn bàn công suất cao.
Cố Tam Nhi thái độ vô cùng nghiêm túc, thậm chí lúc Nam Lịch Viễn đi vào cô cũng không nghe thấy.
Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Cố Hành Cương, hướng của anh vừa vặn nhìn qua đầu của Cố Hành Cương, liền có thể thấy Cố Tam Nhi ở phía sau không xa.
Cô ấy đang đánh bóng, nếu anh đoán không sai, đó là đồ trang sức.
Cố Hành Cương đi xuống nhà bếp rót cà phê cho Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Tam Nhi, cô vẫn không nhận ra anh ta.
Sau khi Cố Tam Nhi đặt máy khoan điện xuống, Nam Lịch Viễn hỏi, “Cháu học chuyên ngành gì?”
Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là chú Nam, cô nở nụ cười, ngẩng đầu cười tươi như một bông hoa, “Chú Nam? Sao chú đến đây? Khánh quý nha! Anh trai cháu đâu? Cháu học thiết kế trang sức.”
“Tôi nói mà hơn hai trăm vết cắt như vậy, người thường sao làm được! Cho ai đây?”
“Cho bạn gái của anh trai cháu, hai người bọn họ còn chưa bắt đầu đã có mâu thuẫn, cả nhà cháu đều giúp anh trai nói dối, bây giờ bị phát hiện rồi, nhưng con gái nhà người ta cái gì cũng không nói, coi như không biết gì! Chỉ nói là bố cô ấy không cho phép cô ấy qua lại với một tài xế, như vậy không phải đang ép anh cháu nói ra thân phận sao? Bắt được anh cháu rồi, chú nói có lợi hại không chứ?”
Ngón tay của Cố Tam Nhi rất mảnh khảnh, tinh tế, chơi với những viên bảo thạch bé xíu trong tay, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Cháu cũng nhiều nghề quá nhỉ!” Sau một lúc lâu, Nam Lịch Viễn thốt ra một câu nhẹ nhàng.
Mang theo ý cười.
“À, đúng rồi, chuyện hôm đó cháu khiến cho tên họ Vu xấu mặt, chú biết rồi sao? Chú không biết đâu, hai người bọn họ đã ở trên giường làm đủ các loại tư thế, thật lợi hại!” Cố Tam Nhi đang cuối đầu, nghịch viên đá, một chút xấu hổ cũng không có.
“Cháu cũng hiểu biết quá nhỉ!” Nam Lịch Viễn nói.
-Hết-