Kiều Duyệt Nhiên những tưởng mỗi khi gặp chuyện lớn trong đời, gian nan khó mà không qua được thì cũng đều là cô bảo vệ người khác như Hứa Thế An, lần này lại là Miêu Doanh Đông bảo vệ mình khiến cô thấy ấm áp trong lòng.
Qua việc này, Miêu Doanh Đông phải đi công tác, hình như phải đi bốn năm ngày.
Ngày nào Kiều Duyệt Nhiên cũng nhớ về anh, rất nhớ anh, nhớ đến đêm thao thức, ngày thì thẩn thờ.
Miêu Doanh Đông trở về vào tối thứ năm, anh trở về rất đột ngột, không nói trước với người Miêu gia, Tiểu Kiều cũng không biết.
Thấy anh trở về, Kiều Duyệt Nhiên bỗng đỏ mặt, bẽn lẽn như thiếu nữ, “Anh về rồi hả?”
“Ừ! Mấy ngày này thế nào?” Anh thuận tay bỏ xấp tài liệu xuống, hỏi Kiều Duyệt Nhiên.
“Khá ổn ạ.”
Miêu Doanh Đông ngồi xuống sô pha, công tác quá mệt mỏi.
“Anh mệt lắm hả?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Ừ, chạy xe suốt cả ngày mà!” Miêu Doanh Đông xoay huyệt thái dương.
“Anh nằm xuống đi em mát xa cho.” Kiều Duyệt Nhiên không biết phải đền đáp ơn tình dành cho anh thế nào nên muốn giúp anh mát xa.
Có lẽ việc đó chỉ qua vài hôm, khi có thêm nhiều việc khác, Miêu Doanh Đông sẽ quên đi, nhưng cô vẫn sẽ nhớ.
Nhưng nếu Miêu Doanh Đông nằm sấp trên sô pha, Kiều Duyệt Nhiên muốn đứng lên thì sô pha có chút thấp, cô không dùng sức được, bèn hỏi, “Anh có thể đổi tư thế không, cứ vậy làm sao em giúp anh xoa bóp được?”
Miêu Doanh Đông nhìn cô, nói, “Em ngồi xuống!”
Kiều Duyệt Nhiên hiện giờ rất nghe lời Miêu Doanh Đông, trước kia là bắt buộc nghe, giờ là cô cam tâm tình nguyện nghe.
Cô ngồi vào một góc sô pha, Miêu Doanh Đông nằm sấp, gối đầu lên hai đùi cô.
Kiều Duyệt Nhiên thấy đùi mình ngưa ngứa.
Như vậy Kiều Duyệt Nhiên đúng là có thể xoa bóp cho anh, nhưng cô không dùng sức được.
Cô nghĩ, Miêu Doanh Đông có lẽ rất rõ ràng cái anh muốn không phải là mát xa mà chỉ muốn kề cạnh Kiều Duyệt Nhiên thêm chút nữa, dù gì cũng mấy ngày không gặp mà.
Kiều Duyệt Nhiên nhẹ nhàng bóp vai cho anh.
“Lần này đi công tác làm gì đó?” Cô hỏi.
“Gặp vài khách hàng, có người mời cơm, anh không thích tiếp khách lắm nên không muốn đi.” Miêu Doanh Đông bình tĩnh nói, anh lại đổi tư thế trên đùi cô để tìm sự thoải mái hơn, hai tay ôm lấy eo Kiều Duyệt Nhiên.
Trước kia trên giường là quan hệ trên giường, giờ quan hệ đã thay đổi, chỉ một chút ác liệt cũng trở thành lỗ mãng.
Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên đều có cảm giác ấy.
Miêu Doanh Đông cứ như đã tìm thấy quốc đảo của mình, anh nheo mắt, Kiều Duyệt Nhiên khiến anh thấy rất an tâm.
Kiều Duyệt Nhiên lại cảm thấy phần eo ngứa ngáy, cô muốn cười mà không được, ngón tay cô luồn qua tóc anh, vò khẽ.
“Có phải anh không thích rượu lắm đúng không?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Ừ, không thích lắm, có lúc sẽ uống nhưng không đến mức say bí tỉ. Tam Nhi và Lịch Viễn về rồi đó, nếu em không có việc gì thì tìm họ chơi đi, Tam Nhi mang nhiều đồ ở Hải Thành về cho em lắm đó!” Miêu Doanh Đông nói.
“Ừ!” Kiều Duyệt Nhiên nói. “Chuyện trước đó cám ơn anh nhé.”
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
“Chuyện mà anh giải thích đó!”
“À, trợ lý của anh viết, anh không biết.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên khựng tay lại, cô cảm kích anh mấy hôm liền thế này vậy mà là cảm kích lộn người ư.
Kiều Duyệt Nhiên chợt thấy chạnh lòng, không nói nữa.
“Lại không vui rồi?” Anh hỏi.
“Không mà!” Kiều Duyệt Nhiên rất nhẫn nại, cô biết quan hệ giữa mình và Miêu Doanh Đông không phải bình đẳng nên không dám yêu cầu quá xa vời.
Từ Thiến xuống lầu nhìn thấy hai người như vậy, tính đi xuống thì lại xoay người trở về.
Lúc ăn cơm, Kiều Duyệt Nhiên luôn ủ rủ.
Cô biết trong kinh doanh có một thuật ngữ gọi là “Khủng hoảng quan hệ”, tức là để giữ hình ảnh cấp trên, những việc khủng hoảng quan hệ sẽ để cấp dưới làm, Miêu Doanh Đông không cần tự thân vận động.
Kiều Duyệt Nhiên vùi đầu ăn cơm.
Hôm sau, Miêu Doanh Đông đang họp.
Hôm nay Kiều Duyệt Nhiên không có tiết, tối qua cô có nói với Miêu Doanh Đông chắc sẽ ở Miêu gia cả ngày.
Lúc gần 10 giờ sáng, Từ Thiến nhận cuộc gọi từ Miêu Doanh Đông, anh nói mình quên mang phần tài liệu, nhờ đem tới giùm.
Kiều Duyệt Nhiên vội vàng tìm trên sô pha, quả nhiên phát hiện kế bên bàn trà có một xấp tài liệu.
“Cháu đưa tới cho nó đi.” Từ Thiến nói với cô, “Bác bảo tài xế đưa cháu đi.”
“Nhưng… cháu tới công ty anh ấy được không?” Kiều Duyệt Nhiên vẫn tự ti về xuất thân của mình.
“Có gì mà không được?” Từ Thiến hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên cầm xấp tài liệu tới công ty Miêu Doanh Đông.
Lúc xuống xe, cô rất thấp thỏm.
Cô hỏi Miêu Doanh Đông đưa tới chỗ nào.
“Phòng họp!”
Phòng họp nhiều người như vậy, cô bước vào thì rất kì, anh cũng sẽ thấy khó xử.
Tuy đã có đánh tiếng qua, nhưng người biết thì vẫn biết thôi.
Đây là lần thứ hai tới công ty anh, lần thứ nhất không mấy người thấy, cô cũng không nói về quan hệ với anh.