Sau khi Tam Nhi bước xuống, ngồi bên cạnh của Nam Lịch Viễn, thì Nam Lịch Viễn bồng Tam Nhi lên ngồi trên đùi của bản thân.
Hai người kết hôn đã gần mười năm rồi.
Tam Nhi vén mái tóc của bản thân vào phía sau.
Miêu Doanh Đông luôn chăm chút nhìn vào tiểu Tam Nhi của nhà anh ta - - Miêu Miêu.
Sau khi Miêu Doanh Đông về đến nhà, Khâu Đông Duyệt mới về đến.
Miêu Doanh Đông liền đè Khâu Đông Duyệt trên cửa, bắt đầu hôn vào cô ta.
Cắn vào cô ta, đau đến Khâu Đông Duyệt luôn nhếch mép môi.
Sáng mai, trên cổ của cô ta đã bị trầy xước, cho nên, choàng lên một chiếc khăn lụa.
Sau khi tan sở, cô ta đến nhà của Nam Lịch Viễn đón con, không cẩn thận, Tam Nhi đã nhìn thấy vết thương.
“Sao bị như vậy chứ?” Tam Nhi hỏi cô ta.
“Bị con cắn đó.”
Tam Nhi lại cẩn thận nhìn vào, “Bị con cắn sao? Miệng của trẻ con đâu có lớn như vậy. Anh hai cũng bạo lực quá.”
Tam Nhi nói đùa với Khâu Đông Duyệt.
... ...
Hải Thành.
Miêu Doanh Cửu đang họp, đặc biệt nghiêm túc.
Trước cửa phòng làm việc xuất hiện một bóng người bảnh bao, lúc mới đầu Miêu Doanh Cửu không chú ý đến.
Nhưng một lát sau, nhìn thấy mọi người trong phòng làm việc đều nhìn ra phía ngoài.
Thì Miêu Doanh Cửu biết được là chuyện gì rồi.
Cô ta cố tình giả vờ không lên tiếng, tiếp tục cuộc họp.
Giống như lại quay về khi còn bên Mỹ.
Sau khi kết hôn, hai người Cố nhị và Miêu Doanh Cửu luôn trêu đùa với nhau, thường là không xem trường hợp ở đâu, kết quả cuối cùng luôn là - - Nhìn vào thì giống như Cố nhị đã thua, thực ra Miêu Doanh Cửu mới là người thua cuối cùng.
Cố nhị nhìn thấy Miêu Doanh Cửu đối với anh ta như không nhìn thấy vậy, chỉ còn cách tự bước vào trong.
Anh ta một tay chống trên bàn, một tay kê trên lưng ghế của Miêu Doanh Cửu, xoay một cái, thì xoay chiếc ghế qua đó.
Miêu Doanh Cửu ngẩng cao đầu lên, nhăn lại chân mày nói, “Anh xoay chiếc ghế của em làm gì chứ?”
Ánh mắt của cô ta ngước lên, nhìn vào Cố Vi Hằng.
“Vì muốn nói chuyện với em.” Ánh mắt của hai người gần ngay trước mắt.
“Tìm em làm gì chứ?” Xem ra, Miêu Doanh Cửu không muốn gặp Cố nhị cho lắm.
Chê anh ta phiền, vô cùng phiền phức, ban ngày làm phiền ban đêm cũng làm phiền, ngày nào cũng làm chuyện đó, không thấy chán.
“Con gái em nhớ em rồi! Anh đến họp thay cho em, em quay về chăm sóc cho con!” Cố nhị nói.
“Anh không phải làm cha sao? Vì sao anh không dỗ dành chứ?”
“Người làm cha như anh không giỏi như người làm mẹ như em, em mau về đi, tài xế đang đợi dưới lầu!” Cố nhị nói xong, từ trên ghế kéo Miêu Doanh Cửu lên.
Miêu Doanh Đông vô cùng không tình nguyên rời khỏi, sổ tay dùng để họp đang ở trên bàn, Cố nhị nhìn xem qua, thì biết nội dung cuộc họp của hôm nay, anh ta đã thay thế lên.
Hai người luôn luân phiên nhau thay thế họp.
Xem ra Miêu Doanh Cửu là đang nghiêm túc tranh cãi với Cố nhị đó.
Thực ra khi họ đang nói chuyện, mọi người đều cúi đầu xuống, không nhìn vào họ.
Bởi vì cảm thấy bầu không khí giữa họ thực sự quá mờ ám.
Cố nhị ngồi lên ghế chủ tịch, thần thái lập tức trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác với người Cố nhị đang cười lúc nãy.
Ý chí của anh ta luôn kiên cường như thường lệ, nói một câu nói thì kiến người khác không dám thở mạnh một hơi.
Tóm lại, chỉ cần Miêu Doanh Cửu không có ở đây, Cố nhị vẫn là Cố nhị của trước đây, rõ ràng không cần hoang tưởng trong lòng.
Miêu Doanh Củu về đến nhà, dì giúp việc đang bồng đứa con, Khương Thục Đồng ở bên cạnh đang cho cháu ăn.
Đây là đứa cháu gái thứ hai của Cố gia, Cố Trung Nghiên không có ở đây, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng luôn để mắt đến đứa cháu gái thứ hai trong Cố gia - - Cố Trung Doanh.
Cái tên này lấy chữ “Doanh” Trong cái tên của Miêu Doanh Cửu.
Là Cố nhị đích thân đặt đó, lần này không cho ông nội đặt tên.
Miêu Doanh Cửu bồng đứa con lên, lúc nãy khuôn mặt luôn căng thẳng bắt đầu dịu xuống lại, một bên bồng con một bên nói, “Đều nói con gái là tình nhân kiếp trước, vì sao Cố nhị không thể dỗ dành được con gái của bản thân chứ?”
Khương Thục Đồng dựa vào ghế sofa, cười mà trả lời, “Có thể tình nhân đời này của anh ta, đã chiếm hết trái tim của anh ta, cho nên, đối với tình nhân của kiếp trước cũng không bận tâm nhiều.”
“Nhưng cha không phải vừa thương mẹ, vừa thương Tam Nhi sao?” Miêu Doanh Cửu nghe được lời nói của Khương Thục Đồng, trong thấp thoảng trên mặt phát sáng.
“Ông ta sao? Ông ta thì không giống như vậy rồi! Ông ta đối xử với con gái rất tốt, ước tính là chê mẹ đó!” Khương Thục Đồng dựa vào ghế sofa nói.
“Đang nói xấu anh gì đó?” Cố Minh Thành từ trên lầu bước xuống.
Khương Thục Đồng và Miêu Doanh Cửu nhìn vào nhau, tiếp theo, đều câm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Miêu Doanh cửu càng quay người về sau, sợ là biểu tình của bản thân sẽ bán đứng bản thân.
“Chê anh đối xử không tốt với em sao?” Cố Minh Thành hỏi.
“Em không có nói như vậy!” Khương Thục Đồng lại dựa vào ghế sofa phía sau.
Có thể cả đời này dưới sự bảo vệ của Cố Minh Thành, cho nên nhìn vào cả con người đặc biệt trẻ, nói chuyện thường xuyên cũng có lời mở đầu, thân hình và gương mặt vẫn là bộ dạng như xưa.
“Liệu em cũng không dám nói!” Cố Minh Thành nói.
Ban đêm, Cố nhị nói với Miêu Doanh Cửu, gần đây muốn đến Mỹ một lần, rất nhiều chuyện trong nhà trong công ty, muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
“Anh muốn đi đâu khuây khỏa?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Đi Mỹ, tìm anh hai.” Cố nhị nằm trên giường, cánh tay để phía sau đầu, và nói.
Ánh mắt không được vui của Miêu Doanh Cửu nhìn vào anh ta, thì cô ta đã nói rồi, mục đích Cố nhị cưới cô ta chính là vì anh hai của cô ta mà.
“Trước đây không phải anh có cách giải tõa áp lực sao, hiện nay vì sao không dùng đến?” Miêu Doanh Cửu chê cười.
“Kiếm chuyện có phải không?” Cố nhị nhìn sang Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu quay mặt qua cười.
Cố nhị ngồi dậy từ trên giường, ngay lập tức ôm lại Miêu Doanh Cửu, thì bắt đầu hôn.
Tay tho vào trong quần áo của cô ta.
Vốn dĩ Cố nhị nói chuyện muốn đi Mỹ với Miêu Doanh Cửu, chỉ là nói vậy thôi, hành trình vẫn chưa xác định.
Không ngờ sắp tới chính là sinh nhật ba tuổi của Miêu Miêu, Miêu Doanh Đông muốn tổ chức lớn.
“Anh hai vì sao anh đối với con gái của anh tốt như vậy chứ? Trẻ con sinh nhật thôi, long trọng như vậy.” Thì Cố nhị không hiểu.
Miêu Doanh Đông đã nói trước với họ rồi, nhờ họ sắp xếp lại chuyện trong công ty, đến đón sinh nhật cùng con gái của anh ta.
“Anh hai của em tốt với con gái của bản thân, anh cũng lo sao? Không giống anh của trước đây đó, người cha lạnh lùng!” Miêu Doanh Cửu bắt đầu oán trách.
Cố nhị ôm lại Miêu Doanh Cửu, nói bên tai của cô ta, “Sau này Trung Doanh có chồng của con đối xử tốt với con, anh tốt với em là được rồi!”
Hơi thở hóc môn của Cố nhị quá nặng, khiến Miêu Doanh Cửu có chút mặt đỏ tía tái.
Miêu Doanh Cửu muốn đẩy anh ta ra, nhưng mà không đẩy ra được.
Cố nhị và Miêu Doanh Cửu sắp xếp xong chuyện trong công ty, hai người thì đi Mỹ, dẫn theo hai đứa con, ngoại trừ giúp Miêu Cẩm đón sinh nhật, bốn người cũng muốn đi một chuyến du lịch, đi đến Washington, San Francisco, Niagara Falls, Boston, trên đường đi như vậy, ước tính cũng hơn mười ngày đó, mười ngày sau quay về làm việc.
Lần này trước tiên họ đến nhà của Từ Thiến.
Hôm nay trong nhà Từ Thiến rất đông người.
Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi đến trước, còn có ba người con của họ, còn có rất nhiều bà con của Từ Thiến.
Những người khác, cùng nhau ở khách sạn.
Miêu Doanh Cửu nhìn thấy Cố Hán Thanh và Cố Trung Doanh, và nói, “Cho cậu xem thử, hai đứa có giống nhau hay không?”
“Cậu ơi, con là con gái, anh hai con là con trai, chúng con sao lại giống nhau được chứ?” Cố Trung Doanh nói.
“Vẫn là con thông minh! Tiểu quỷ tinh lanh!” Miêu Doanh Đông chỉ vào trên trán của Miêu Trung Doanh và nói.
Miêu Cẩm bước ra, một cô gái xinh xắn, đặc biệt đáng yêu.
“Cho dượng xem con nào, là mẹ của con giúp con thắt bím sao?” Cố nhị hỏi Miêu Cẩm.
“Không phải.” Miêu Cẩm nói.
“Vậy là bà nội phải không?” Cố nhị lại hỏi.
“Là cha đó!”
Vốn dĩ Cố nhị muốn nói là “Nói dối” đó, nhưng mà, một cô bé lanh lợi nũng nịu như vậy, sao lại biết nói dối chứ?
“Anh hai, đúng là anh thắt sao?” Cố nhị hỏi Miêu Doanh Đông.
“Đúng, anh thắt đó.” Miêu Doanh Đông còn đang bồng Cố Trung Doanh.
“Tay nghề của anh học ở đâu vậy?” Cố nhị lại hỏi.
“Tự học thành tài đó! Có cần anh dạy cho em không?” Miêu Doanh Đông đưa một món đồ chơi cho Cố Trung Doanh.
“Không học! Mẹ của mấy đứa con em biết thắt đó!”
Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh cũng đến.
Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ nhìn thấy cậu mợ đến, đều vui mừng nhảy nhót.
Chưa bao giờ có hai đứa con trai lại hoan nghênh cậu mợ như vậy, còn hơn cậu của bản thân.
Bởi vì Lệ Truyền Anh có tuyệt chiêu của cô ta, chuyên nghiệp của cô ta, đúng lúc là nhiều bé trai yêu thích.
Hơn nữa, gần đây, cô ta cố tình vì bé trai đang nghiên cứu một chiếc máy bay không người lái, đặc biệt thích hợp cho thiếu nhi, thao tác đơn giãn, nhưng công dụng lớn.
Minh Nguyên nhìn thấy Lệ Truyền Anh được hoan nghênh như vậy, và nói câu, “Xuất sắc quá! Đã đè qua đầu của anh rồi đó!”
Lệ Truyền Anh chỉ cười, “Anh vốn dĩ cũng không cơ sở gì trong đám đông, tương lai anh muốn làm lấy lòng những đứa con gái vẫn có thể được, tặng cho họ kim cương gì đó.”
Minh Nguyên không ném xỉa cô ta.
Thai long phụng của hai nguời – Minh Sách và Minh Tịnh, hôm nay không có đến.
Tuổi còn nhỏ, nghĩ là hôm nay không chăm sóc nổi.
Để lại trong nhà, cha mẹ của Lệ Truyền Anh đang chăm sóc.
“Hôm nay không dẫn con đến sao, hôm nay là thiên hạ của trẻ con đó, chúng ta đã già rồi, chuẩn bị lui về sân khấu lịch sử rồi đó!” Miêu Doanh Đông nói với Minh Nguyên.
“Anh, cạn lại, người già là anh đó, em vẫn còn trẻ đó!” Cố nhị nói.
“Muốn dẫn con đến cũng được, em chỉ sợ là đông người, không chăm sóc tốt được!”
Lệ Truyền Anh nói, “Bình quân một gia đình hai đứa con rồi đó!”
“Vậy thôi đi, dù sao cũng gần nhau mà, còn nhiều cơ hội chơi chung mà!”
Cố Niệm Đồng đang nói chuyện với Nam Sương, cô ta ngồi xổm xuống, Nam Sương đứng lên.
Những điều mà Cố Niệm Đồng nói chẳng qua chỉ là lát nữa ăn cơm phải lịch sự biết phép tắc, khi ăn cơm không được nhiều lời.
Phải có gia giáo cơ bản.
Nam Sương liền gật đầu.
“Được rồi, đi tìm cha đi!” Cố Niệm Đồng vổ vào lưng của Nan Sương, nói với con đi tìm Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông liếc nhìn qua bên đây, và nói, “Được rồi đến khách sạn thôi.”
Lần này Miêu Doanh Đông đã bao một khách sạn lớn, ngày bình thường, anh ta không hề phô trương như vậy đâu.
Anh ta ngồi chung xe với Cố nhị đến khách sạn, trên đường đi, Cố nhị hỏi anh ta, “Anh, sao anh lại tốt với con gái mình như vậy?”
“Huyết mạch của anh!”
Cố nhị nghĩ lại cũng đúng.
Miêu Cẩm đón xong sinh nhật, mọi người đều nói chưa chơi đủ, sau khi đưa hết khách mời, lại có người đề nghị cùng nhau đi chơi.
Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ la lên muốn chơi máy bay không người lái.
Chiếc máy bay này được xem như là kiệt tác của Lệ Truyền Anh, là chất liệu công ty game của Minh Nguyên.
Sỡ dĩ Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ lại thích Lệ Truyền Anh như vậy, cũng chính vì nguyên nhân này thôi.
Hiện nay Lệ Truyền Anh đang điều kiển tay cầm, dạy hai người làm sao điều kiển lên xuống.
Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ vô cùng thích thú.
Cho nên, một gia đình, cũng đi theo hai đứa trẻ này.
Một bên đi một bên trò chuyện, có người thì thảo luận công nghệ cao của Lệ Truyền Anh đúng là xuất sắc.
Có người thì nói chuyện về con cái.
Tam Nhi và Nam Lịch Viễn thì nói về năm xưa, hiện nay đã có con rồi, những chuyện trước đây vẫn còn như xuất hiện ở trước mắt vậy, hiện nay tính tình của Tam Nhi tốt hơn so với trước đây, không còn bướng bỉnh như xưa, càng khiến người say mê.
Cố nhị vẫn còn đang cheo đùa Miêu Doanh Cửu, “Đến San Francisco, cũng dẫn theo hai đứa con sao?”
“Không thôi thì phải làm sao? Giao cho mẹ em sao?”
“Anh thấy được đó.”
“Cố nhị, anh --”
Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ chạy theo chiếc máy bay không người lái đó, đến một ngôi chùa.
Miêu Quốc Khánh bước vào trong, Miêu Doanh Đông nhìn vào đó, cũng bước vào trong.
Anh ta bồng theo Miêu Miêu, có khi Miêu Miêu tự đi, có khi muốn cha bồng.
Bước vào trong ngôi chùa, Miêu Miêu chỉ vào nơi thờ cúng nói, “Cha ơi, xin một quẻ xăm!”
Bởi vì Miêu Doanh Đông thường xuyên đọc sách có hình cho Miêu Miêu, cho nên, Miêu Miêu biết nơi đây là để làm gì.
Chiếc máy bay của Lệ Truyền Anh, trên điện thoại của cô ta có một ứng dụng, ngoại trừ có tay cầm điều kiển, điện thoại của cô ta cũng có thể điều kiển, có thể nhìn thấy tình hình mà máy bay không người lái quay được.
Lệ Truyền Anh đứng giữa ngôi chùa, nhìn thấy hai anh em Miêu Quốc Khánh và Miêu Song Hỷ đuổi theo chiếc máy bay không người lái.