“ Tôi nhận lấy!” Không thể không nói,trái tim của Khương Thục Đồng,hiện nay đã mềm lòng。
Cô ta không phải thánh nhân,không phải ngàn vàng không đổi,cũng không phải uy vũ bất khuất。
Cô ta chỉ là một phụ nữ nhỏ bé,hơn nữa người đàn ông này, trải qua hai lần tiếp xúc thân mật trên thân thể,khiến cô ta cả đời không thể quên được。
Có ai đối mặt với người mua qua mua đến trong lòng mình lại không mềm lòng chứ?
Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng đến cửa bệnh viện,liền lái xe rời đi,trước khi đi anh ta nói,“ Bảo trọng bản thân。”
Khương Thục Đồng gật đầu。
Hai mươi mấy ngày qua Khương thục Đồng tại bệnh viện cực khổ chăm sóc cho Lục Chí Khiêm,cuối cùng anh ta cũng đã xuất viện,dù sao vẫn còn trẻ,bản chất cơ thể tốt,cho nên khi xuất viện anh ta lại khoẻ mạnh như trâu,hai mươi mấy ngày này,anh ta và Khương Thục Đồng ngày đêm gặp nhau,đã thay đổi rất nhiều hướng nhìn về Khương Thục Đồng。
Những ngày Khương Thục Đồng chăm sóc anh ta,không có một câu oán trách,chịu cực chịu khó ,tốt hơn các hộ lý rất nhiều。
Lục Chí Khiêm cảm thấy,nếu như đã là vợ chồng với nhau,vậy những ngày tháng sau này thì,tuy rằng người đàn ông đầu tiên của cô ta không phải là anh ta,nhưng anh ta cũng từng có qua rất nhiều phụ nữ, vậy xem như kéo băng lại。
Đêm hôm đó,Lục Chí Khiêm bỗng nhiên khác với ngày thường lại đến phòng ngủ của Khương Thục Đồng。
Khi tay của anh ta đè lên trên gối nằm của Khương Thục Đồng,mặt Khương Thục đỏ phình lên nhìn anh ta,cô ta cứ nghĩ là cuối cùng hai người cũng có lần đầu tiên rồi,nhưng Khương Thục Đồng lại không nghĩ đến,đột nhiên trận nôn ói dồn lên,với một tóc độ rất nhanh liền đến cổ họng。
Sắc mặt của Khương Thục Đồng tái nhạt,cô ta bản năng đẩy Lục Chí Khiêm ra,liền chạy vào phòng vệ sinh,ôm chặt bồn cầu liền nôn ói liên tục,cô ta nôn ói rất lợi hại,đến nỗi những dịch trong mật cô ta cũng muốn nôn ra hết,trong đầu cô ta trống rỗng。
Cuối cùng cũng nôn xong,cô ta liền xúc miệng,lấy khăn giấy chùi sạch miệng,cả con người cảm thấy không được khoẻ。
Vừa mới quay lưng,liền nhìn thấy Lục Chí Khiêm đang đứng trước cửa phòng vệ sinh,dùng một ánh mắt hung hăng nhìn cô ta,“ Lần trước có thai là giả,vậy lần này là thật rồi chứ?”
Tốc độ trở mặt của anh ta còn lẹ hơn giở sách, khiến trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy ớn lạnh。
Chắc có thể là có thai thật rồi,lần trước cô ta bị sốt,cũng quên luôn phải uống thuốc tránh thai,cô ta nghĩ rằng,chẳng qua chỉ làm qua một lần thôi,sao có thể có thai được chứ,hơn nữa,mấy ngày đó còn là ngày an toàn của cô ta nữa,cô ta quay về còn cố tình kiểm tra lại,cho nên trong lòng còn tồn tại chút tâm lý may mắn nữa,sao có thể như vậy được?Khương Thục Đồng ngớ luôn rồi,có thai,cô chưa từng nghĩ qua,chẳng qua chỉ có lần đó thôi,sao có thể có thai được chứ?
Âm thanh của Lục Chí Khiêm lớn đến nỗi có thể làm vỡ cả căn nhà。
Lục Chí Khiêm vốn dĩ muốn đẩy cô ta lên giường,nhưng anh ta nghĩ lại khi đó anh ta đang nằm viện,những tận tình chăm sóc của cô ta đối với bản thân mình,tay của anh ta lại để xuống lại。
“ Đứa con là của ai ? Của Cố Minh Thành sao?” Mặc dù Lục Chí Khiêm không tiếp tục những hành động trên tay anh ta,nhưng âm thanh của anh ta lại càng lớn hơn。
Khương Thục Đồng luôn đứng đó,không nói chuyện,trong lòng cô ta rất bối rối,lại bị Lục Chí Khiêm bắt chẹt,hơn nữa lại là chứng cứ thiết thiết thật thật,ngoại tình trong hôn nhân,dù cho có một ngàn cái miệng đi nữa,cô ta cũng không thể nói rõ được。
“ Bỏ cái thai đó đi!Tôi và cô còn có thể như xưa。” Sắc mặt của Lục Chí Khiêm như sắt đá vậy,tuy rằng trước đây anh ta cũng từng nghi ngờ Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành,nhưng anh ta không có chứng cứ xác thực,anh ta rất yêu Khương Thục Đồng,trong lòng còn đang có chút hoang tưởng。
Khương Thục Đồng trái phải lắc lơ,cô ta vốn dĩ không nghĩ đến đứa bé này sẽ đến đây,cũng không nghĩ đến vấn đề có giữ lại hay không。
Trong đầu cô ta trống rỗng,chỉ nói,“ Tôi sẽ suy nghĩ,tôi xin lỗi,tôi xin lỗi!”
Hơn nữa,trong thời gian hôn nhân tồn tại,lại có con với người đàn ông khác,sự việc này thật sự rất có lỗi với Lục Chí Khiêm。
Cô ta nhanh chóng quay về phòng của mình,đóng cửa lại,sợ rằng Lục Chí Khiêm sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy,cho nên cô ta đóng cửa lại cho Lục Chí Khiêm ở bên ngoài。
Trong phòng cô ta có que thử thai,đã mua từ rất lâu,nhưng không sử dụng đến,vừa thử một lần ,quả nhiên là có thai rồi。
Giữ hay không giữ?Trong lòng cô ta rất bối rối。
Đêm trong mộng,toàn là những chuyện của đêm đó,ở ngay con hẻm nhỏ hẻo lánh kia,cô ta và Cố Minh Thành làm những chuyện đó。
Anh ta nóng giận,anh ta không quản trời đất mà chiếm lấy cô ta。
Cô ta dường như đã mơ một giấc mơ rất dài,thấp thoáng cảm thấy cổ tay có chút đau,sau đó cái gì cô ta cũng không biết。
Khi cô ta tỉnh lại,là đang ở một bệnh viện nhỏ rất đen tối,xung quang rất tối tăm,nếu như không phải trên tay cô ta đang truyền nước biển,chắc cô ta cũng không biết đây là bệnh viện,cô ta đang mặc áo của bệnh viện。
Lục Chí Khiêm xuất hiện bên cạnh cô ta,anh ta nói:“ Xin lỗi Thục Đồng,tôi sợ cô còn do dự,cho nên,tôi đợi khi cô đang ngủ,đã chích thuốc mê cho cô,sau đó đưa cô đến bệnh viện,bỏ đứa bé đi —”
Khương Thục Đồng ngố ngố nhìn người đàn ông trước mắt này,đứa bé lấy đi là ý gì?Đến bệnh viện nhỏ này lại là ý gì?
“ Anh lấy gì để quyết định giúp tôi?” Khương Thục Đồng liền khóc oà lên,cảm giác như bị xé tim xé phổi vậy,cô ta luôn đánh vào vòm ngực của Lục Chí Khiêm,đây là đứa con đầu tiên của cô ta,cô ta đương nhiên đau lòng。
“ Tôi là chồng của cô,chẳng lẻ không có quyền lợi đó sao?” Lục Chí Khiêm cũng đang kêu gào。
Khương Thục Đồng nhất thời cảm thấy mình như bị sét đánh vậy,đứa bé,đứa con đầu lòng của cô ta—
“ Tôi sẽ ly hôn với anh!” Khương Thục Đồng la hét lên。
“ Ly hôn?Ly hôn cũng là do cô ngoài tình trong hôn nhân,khi đó xem chánh án sẽ hướng về ai?” Lục Chí Khiêm cũng không chịu thua。
Khương Thục Đồng không còn cách,khóc lại lần nữa。
Không biết đây có phải là đứa con đầu tiên của Cố Minh Thành không,sau khi anh ta biết được tin tức này sẽ xem như không chuyện gì,hay la sẽ đau lòng giống cô ta vậy,chỉ là lần này,trái tim của Khương Thục Đồng đau lòng đến không có mức độ。
Cô ta cũng từng nghĩ qua,nếu như giữa đứa bé và Lục Chí Khiêm chỉ được chọn một,cô ta đã sớm quyết định sẽ ly hôn với Lục Chí Khiêm,cô ta biết Lục Chí Khiêm sẽ không bao giờ chịu nhận đứa con này。
Nhưng mà,Lục Chí Khiêm rõ ràng không cho cô ta cơ hội để chọn lựa,cưỡng ép lấy đi đứa con của cô ta。
Khương Thục Đông nằm sấp xuống gối nằm,lớn tiếng khóc,vốn dĩ cô ta nghĩ tính cách của Lục Chí Khiêm rất giống trẻ con,tuy rằng hơn cô ta mấy tuổi,nhưng tính tình lại rất trẻ con,nhưng lần này,anh ta đã triệt để biến thành ác quỹ rôi。
Cô ta và ác quỹ không thể nào sống chung được。
Lần tiếp theo Khương Thục Đồng đi làm,là sau ba ngày cô ta sảy thai。
Không ngờ vừa đúng lúc đi làm, gặp ngay lễ nguyên đán,cấp trên của công ty cũng đang thảo luận nên tổ chức như thế nào。
Khi Lục Chí Khiêm nằm viện,Khương Thục Đồng đã muốn từ chức rồi,nhưng Mạc Đại Sư nói,cô ta vừa mới đi làm,trên tay vẫn chưa có những dự án quan trọng nào,không cần người khác tiếp quản,cho nên sẽ giữ chức cho cô ta,hơn nữa,bản tính của Khương Thục Đồng khai thông và khẩn thận,rất có sáng kiến,ngộ tính cũng cực kỳ cao,là người thích hợp làm nghề này,không kiến nghị cô ta từ chức,cho nên anh ta sẽ giữ chức này cho Khương Thục Đồng。
Cho nên Khương Thục Đồng đã bỏ đi suy nghĩ từ chức,vốn dĩ cô ta cũng đang sợ người ta không tình nguyện cho cô ta xin phép dài hạn như vậy。
Ba ngày cô ta sảy thai, đều là xin phép vì lý do có việc。
Sau khi tan sở,Mạc Đại Sư nói phải đi tham gia hội thảo của Chủ Tịch,được tổ chức tại khách sạn,gọi cô ta đi cùng。
Khương Thục Đồng muốn từ chối,Mạc Đại Sư liền nói, “ Không nể mặt tôi sao?”
Khương Thục Đồng câm nín,đã cùng đi theo。
Trong phòng vip,đã có hơn ba mươi mấy người,quả nhiên là bàn tiệc lớn,mọi người đều vui vẽ mà thảo luận。
Người đó ngồi ngay vị trí bàn tiệc chủ nhân,mắt nhắm nhẹ,đang nhìn những người trong hội thảo,khi nhìn thấy Mạc Đại Sư và Khương Thục Đồng đến,anh ta không nói gì hết,sau đó Mạc Đại Sư đã rất nhanh tham gia vào đám người trong hội thảo。
Chức vụ của Khương Thục Đồng rất thấp,trong công ty như tầng trung cấp cũng không tới,chỉ là một nhân viên bình thường,cô ta là theo Mạc Đại Sư đến,cho nên cũng không tham gia vào,chỉ ngồi đó ăn mà thôi。
Khoảng cách đường thẳng của cô ta và Cố Minh Thành trên bàn tiệc là xa nhất,cô ta đang ngồi nagy vị trí đường chéo,ngước mắt lên liền nhìn thấy anh ta,vì tránh sự ngại ngùng,cho nên cô ta chỉ luôn cúi đầu ăn mà thôi。
Những món ăn trên bàn tiệc,cô ta hầu như đã ăn qua,chỉ có duy nhất một món -- Đậu phụ thiên diệp áp chảo xào cần tây,trái lại chưa thử qua,cũng ngon đấy chứ。
Nhưng chiếc bàn xoay chỉ dừng trước cô ta một lúc thôi,mỗi lần cô ta đều chuẩn bị đũa để gấp trước,cuối cùng cũng gấp được một miếng đậu phụ,đang muốn gấp đũa tiếp theo,chiếc bàn lại xoay đi,Khương Thục Đồng rất kén ăn,những món mà cô ta không thích cô ta một đũa cũng không đụng đến,những món có thể lọt vào mắt cô ta cũng rất ít 。
Khi cô ta đang nhăn mày nhìn món Đậu phụ thiên diệp đó,cô ta bất ngờ phát hiên, tốc độ chiếc bàn đó rõ ràng xoay nhanh hơn,cô ta cũng không chú ý là ai đang xoay bàn。
Gấp được một miếng, ỷ ,sao bàn vẫn chưa xoay đi。
Cô ta cảm thấy kỳ lạ,ngẩng đầu lên,nhìn thấy người đang ngồi đối diện mình,một tay anh ta đang giữ lại chiếc bàn,nhưng lại không nhìn cô ta,chỉ là tiếp tục vui vẽ trò chuyện với các giám đốc điều hành khác。
Sau khi Khương Thục Đồng gấp được một miếng,đêm nay,món ăn này,cô ta cũng không đụng đến nữa。
Cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ ngồi ăn thôi,đâu thể nào cứ nhờ Chủ Tịch xoay bàn giúp?
Người khác đang thảo luận về việc gì,đều không lọt vào trong lòng cô ta được,rất nhanh buổi hội thảo đã kết thúc,cô ta cũng không ăn được nhiều,Khương Thục Đồng xuống dưới lầu,chuẩn bị đón xe về。
Cô ta vừa mới gọi được một chiếc xe,xe của Cố Minh Thành đã lái đến bên cạnh cô ta,anh ta gọi Khương Thục Đồng lên xe。
Gió thổi dựng lên mái tốc dài của Khương Thục Đồng,cô ta liền giơ tay đè máy tóc,sau đó bước lên xe。
Cố Minh Thành vừa mới khởi động xe,wechat của Khương Thục Đồng lại “ Tíc” một tiếng vang lên,vốn dĩ cũng không cần thiết phải xem,nhưng cô ta ngồi trên xe của Cố Minh Thành,lại đơn độc ở chung với anh ta,cảm thấy quá ngại ngùng,cho nên muốn kiếm chút việc làm。
Chuyện không ngờ là tin nhắn wechat lại do Lục Chí Khiêm gửi qua,là hộp thư thoại。
Khương Thục Đồng mới bấm nút mở ra,lại là dưới trái thái loa ngoài,âm thanh của Lục Chí Khiêm đã chuyền đến:“ Vợ ơi,em vừa mới sảy thai --"
Trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy hoảng sợ,cô ta bấm lung tung trên máy cuối cùng cũng tắt được đoạn tin nhắn đó,trái tim đang đập kịch liệt。
Thật tình là cô ta sợ gì lại gặp ngay thứ đó,cô ta rất sợ Cố Minh Thành sẽ biết chuyện cô ta sảy thai,hiện nay chỉ còn hy vọng anh ta không nghe thấy,hoặc là không để ý,vì lúc nãy anh ta đang dừng đèn đỏ,toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tình trạng phía trước trên đường。
Nhưng mà không có sự may mắn nào hết,chân mày của Cố Minh Thành chặt chẽ nhăn lại,anh ta nói:“ sảy thai sao?"
Đèn đỏ tắt,đèn xanh bật,xe của Cố Minh Thành đã nhanh chóng lái đi,sau đó đậu ngay bên lề đường。
Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng hoảng sợ,không biết anh ta sẽ đối sử với mình như thế nào,theo như Khương Thục Đồng hiểu biết về Cố Minh Thành,một khi đã có người làm anh ta nổi nóng,anh ta sẽ không nể tình,Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành có để ý đứa con này hay không,Khương Thục Đồng biết,anh ta đương nhiên cũng biết đứa con này là của anh ta,vì đối với chuyện giữa cô ta và Lục Chí Khiêm,những hiềm khích của Lục Chí Khiêm đối với Khương Thục Đồng,anh ta đều biết rõ,cho nên,Khương Thục Đồng cũng không cần thiết nói dối anh ta làm chi,hơn nữa,cũng không giấu nỗi。
Cô ta chỉ dựa vào cánh cửa xe,ánh mắt cảnh giác mà sợ hãi nhìn Cố Minh Thành,cắn chặt đôi môi dưới,tim đập rất nhanh。
“ Đứa con là của ai?" Anh ta xuống xe,trước tiên là hỏi câu đó。