Dù sao bản vẽ này hôm nay Khương Thục Đồng cũng không tiếp tục vẽ được nữa,cho nên liền quay về,không muốn Lục Chí Khiêm đợi quá lâu。
Khương Thục Đồng đón xe đi đến địa chỉ mà Lục Chí Khiêm đưa cho cô ta,trắc nghiệm tâm lý của Lục Chí Khiêm vẫn chưa làm xong,Khương Thục Đồng ngồi bên ngoài đợi anh ta。
Khi Lục Chí Khiêm bước ra,rất mệt mỏi,nhìn Khương Thục Đồng nói,“ Đến lượt cô rồi!”
Anh ta đã nhìn thấy trên cổ Khương Thục Đồng có vết trầy xước,có chút như bị bằm tím,không lớn,nhưng lại ra tay rất nặng。
Lục Chí Khiêm biết là chuyện gì rồi,nhất định là người đó。
Anh ta làm trắng trợn như vậy,một chút cũng không giấu diếm chuyện ngoại tình của anh ta sao ?
Lần này là lần đầu tiên Khương Thục Đồng gặp bác sĩ tâm lý,trong lòng đương nhiên đang rất khẩn trương,nhưng bác sĩ nói với cô ta,không cần khẩn trương đâu,cô ta chỉ là giúp Khương Thục Đồng phân tích chuyện tình cảm mà thôi。
Cũng tốt,gần đây trong lòng Khương Thục Đồng rất hỗn loạn。
Bác sĩ tâm lý rất tử tế,trước tiên là hỏi cảm tình Khương Thục Đồng đối với Lục Chí Khiêm như thế nào,Khương Thục Đồng nói:“ Tôi không biết nói sao nữa,trước đây khi kết hôn,là muốn vui vẽ sống chung với anh ta,dù sao cũng đã kết hôn rồi,cũng chẳng có ai mục đích kết hôn chỉ vì muốn ly hôn。”
“ Vậy trong lòng cô còn nhớ người nào khác không ? ” Bác sĩ hỏi。
Cái bóng của Cố Minh Thành lại xuất hiện trong lòng của Khương Thục Đồng,nhưng mà,bóng của người đó lại nhanh chóng mất đi。
“ Không có!” Ánh mắt của Khương Thục Đồng có chút u tối。
Bác sĩ tâm lý đã biết cô ta đang nói dối,liền nói:“ Không thôi như thế này,Lục phu nhân,cô nằm lên trên giường điều trị,tôi sẽ thử giúp cô thôi miên,để xem nơi sâu thẳm trong trái tim cô là như thế nào,làm như vậy có thể giúp cô làm rõ hơn tình cảm của mình,cũng có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn trong hôn nhân,cô cảm thấy thế nào ? ”
Khương Thục Đồng có chút sợ hãi,trong lòng cô ta có quá nhiều bí mật,một khi đã thôi miên,thì cái gì cũng không biết nữa,sẽ nói ra hết những gì trong lòng cô ta,Cố Minh Thành là một bí mật được cất giữ sâu trong trái tim cô ta,cô ta sẽ không nói anh ta ra。
Nhưng khoảnh khắc này,cô ta ngồi trong phòng điều trị,nếu như cô ta không nằm lên đó,Lục Chí Khiêm chắc chắn nghĩ rằng do cô ta có tật giật mình,đang một lòng muốn phá vỡ cuộc hôn nhân này,cô ta đối với cuộc hôn nhân này,cũng hy vọng sẽ có một kết quả tốt。
Hiện nay cô ta đang cưởi trên lưng hổ,khó mà xuống được,cho nên cô ta đã leo lên giường điều trị。
Sau khi bác sĩ điều trị nói một đoạn nội dung,cô ta đã không còn biết gì nữa,sau đó bác sĩ điều trị bắt đầu hỏi chuyện。
“ Cô thích Lục Chí Khiêm Chứ ? ”
“ Chỉ tạm được。”
“ Cô thích ai ? ”
Cái tên mà Khương Thục Đồng luôn giấu trong lòng,dù cho người khác hỏi như thế nào,trong tiềm thức cô ta vẫn không nói ra。
Bác sĩ tâm lý biết được đang gặp trướng ngại,bác sĩ nói:“ Người đàn ông đầu tiên của cô tên gì ? ”
Khương Thục Đồng vẫn không nói。
“ Cô quen biết anh ta không ? ”
Khương Thục Đồng gật đầu。
“ Tiếp xúc nhiều không ? ”
Khương Thục Đồng lại “ Ừm” Một tiếng。
“ Cảm giác đối với anh ta như thế nào ? ”
“ Không biết nói sao,rất thích anh ta khi quan hệ với tôi,tôi thích người đàn ông như thế này。” Câu nói này là câu nói thật lòng của Khương Thục Đồng。
“ Thích anh ta trên giường ? ”
Khương Thục Đồng lại gật đầu。
“ Người đàn ông đã khiến cô có thai,cô thích anh ta không ? ”
“ Anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi,sao lại không chứ ? ”
Hay là người đang trong điều trị,cho nên không có tư tưởng đề phòng,tóm lại,Khương Thục Đồng đã nói câu nói này ra,bản thân cô ta vẫn chưa ý thức được,nhưng bác sĩ tâm lý lại giật cả mình,thì ra,điều luôn khiến Lục Chí Khiêm để ý là,quả nhiên là cùng chung một người sao ?
Nếu như người đàn ông đầu tiên là một người không quen biết,bác sĩ tâm lý còn có thể điều trị được,nhưng quay đi quay lại,Khương Thục Đồng chỉ có một người đàn ông,vậy nên điều trị như thế nào ?
Rất rõ ràng quan hệ lần thứ hai không phải do một lúc nông nổi,chỉ vì đã có lần thứ nhất,cho nên sẽ có lần thứ hai,bên trong đó chắc chắn hai người cũng có nhiều mối liên hệ,tình cảm của họ cũng đã từ từ dâng cao lên。
Khương Thục Đồng đã nằm trên giường điều trị rất lâu,khi mới tỉnh lại,có một chút cảm giác xây xẩm mặt mày,không biết hôm nay là ngày nào,cô ta cũng không biết nội dung nói với bác sĩ là gì,trong lòng rất thấp thỏm hỏi : “ Bác sĩ,tôi có nói sai điều gì không ? ”
“ Không có gì。” Bác sĩ là một bác sĩ nữ,nụ cười của cô ta rất hoà nhã,đã làm bớt đi những lo âu và cảnh giác trong lòng Khương Thục Đồng,“ Hơn nữa,những chuyện nói trong tiềm thức là không sai tí nào,chỉ do bình thường cô ta khống dám nói ra thôi。”
Sắc mặt của Khương Thục Đồng tái nhạt,“ Bác sĩ,tôi nói gì rồi ? ”
“ Thật tình là không có gì。”
Bác sĩ nhờ Khương Thục Đồng ra ngoài,lại gọi Lục Chí Khiêm một mình vào đó。
Khương Thục Đồng không biết động tác này của bác sĩ là như thế nào,cô ta im lặng ngồi ngoài hành lang,cô ta cảm thấy bất an,giống như đang có người đứng phía sau nhìn cô ta vậy。
Có khi nào bác sĩ sẽ nói với Lục Chí Khiêm,là cô ta đã nói gì không ?
Rất lâu sau,Lục Chí Khiêm bước ra,anh ta mạnh tay nắm chặt nấm đấm,mắt mở to ra,Khương Thục Đồng biết được trong cơ thể anh ta hiện giờ đang có một cơn giận,chỉ không biết là anh ta đã biết được gì rồi。
Anh ta đang bước đi ở phía trước,Khương Thục Đồng bước theo sau,như vừa bước vừa chạy vậy,sau đó về nhà。
Vừa bước vào nhà Lục Chí Khiêm đã dùng sức tát lên mặt của Khương Thục Đồng,đánh đến nổi trong tai của Khương Thục Đồng kêu vù vù,cả con người cô ta liền ngã xuống sàn,trên gốc đôi môi có chút mùi vị mặn của máu chảy ra。
Cũng ngay lúc đó,Lục Chí Khiêm đã bật đèn lên,cô ta sờ vào gốc môi của mình,một dịch thể màu đỏ rất đặc,là máu。
Cô ta lạnh lùng cười,quả nhiên Lục Chí Khiêm biết được rồi,bác sĩ đã nói với anh ta。
Cô ta cảm thấy mình đi phòng điều trị tâm lý đó y như là đã nhảy vào trong cái bẫy vậy,thế nào cũng không thể quay đầu。
“ Đồ đê tiện,tôi cứ nghĩ rằng do cô không cản được Cố Minh Thành,thì ra hai người lại nối lại tình xưa,người đàn ông đầu tiên của cô là anh ta!” Anh ta bước đến trước mặt Khương Thục Đồng,nắm lấy mái tóc dài của cô ta,“ Hèn chi cô muốn ly hôn với tôi,là muốn quay vào trong lòng anh ta đúng không,tôi nói cho cô biết,Cố Minh Thành đối với cô,chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi,cô là một phụ nữ đã kết hôn,anh ta muốn gì ở cô ? Anh ta chẳng qua thấy ngực cô to,thân hình đẹp,thứ khác – ” Lục Chí Khiêm “ Trách trách ” hai tiếng,“ Tôi không nghĩ đến một người vợ chính chắn như cô lại có vốn gì nữa ! Hôm nay cô lại không biết liêm sĩ đem theo vết hôn của anh ta đến làm trắc nghiệm tâm lý,nếu như đã không rời xa anh ta được,vì sao lại đi làm trắc nhiệm tâm lý với tôi ? ”
Nói xong,anh ta đã vứt cửa phòng mình,vào trong đi ngủ。
Khương Thục Đồng cảm thấy kinh ngạc,liền nhìn vào gương xem lại cổ của mình,quả nhiên đúng như vậy,một vết hôn tím,tuy rằng rất nhỏ,nhưng Khương Thục Đồng biết,đó là do anh ta cắn。Cô ta cứ ngớ ngớ ngồi đó đến nữa đêm,vừa ngồi vừa rơi nước mắt。
Suy nghĩ trải qua chuyện này,Lục Chí Khiêm càng không thể ly hôn,anh ta không thể dễ dàng với Khương Thục Đồng như thế này,hơn nữa,anh ta sẽ luôn làm khó cô ta。
Khương Thục Đồng cảm giác được mùa đông trong đời cô ta đã đến,khi cô ta vẫn chưa quyết định trái tim của cô ta nên đặt vào đâu,Lục Chí Khiêm đã phán cho cô ta tử hình rồi。
Sáng mai đi làm,Mạc đại sư nói có một hoạt động tập huấn dành cho các nhà thiết kế sân vườn,anh ta đã giúp Khương Thục Đồng báo danh rồi,nhưng địa điểm của buổi tập huấn là ở Ma Đô,nhắc Khương Thục Đồng suy nghĩ thêm。
Khương Thục Đồng không cần suy nghĩ,đã lập tức đồng ý,đó là cơ hội để cho cô ta rời xa Hải Thành,đây là cơ hội ngàn năm mới có được,cô ta sớm đã mong muốn được rời khỏi căn nhà đó。
Hiện tại,cô ta cũng muốn rời xa Cố Minh Thành。
Trong lòng cô ta đã quyết định sẽ ly hôn với Lục Chí Khiêm,cho nên,khoảng thời gian này,cô ta không dễ dàng nhắc với Lục Chí Khiêm hai chữ “ Ly Hôn,” Không thôi sẽ khiến anh ta nổi nóng,cô ta phải thu thập chứng cứ,đến khi đó nhắm một cái là đúng。
“ Phiếu báo danh ở chỗ Chủ tịch,cô tự mình đi lấy。” Mạc đại sư nhìn Khương Thục Đồng nói。
Khương Thục Đồng “ Ừ ” Một tiếng trả lời。
Mạc đại Sư nói thời gian báo danh chỉ có ngày hôm nay “ Vì chi phí dành cho buổi tập huấn rất cao,nhưng chi phí của Khương Thục Đồng do công ty tài trợ,dù sao cô ta cũng là người của Mạc đại sư。
Khi đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành,cửa đang hở,bên trong dường như không có người。
Khương Thục Đồng bước vào,bên trong không có người,cô ta đã gọi Cố Tổng rất nhiều lần,khi cô ta vừa muốn quay lưng quay về,phía sau lại truyền đến tiếng mở cửa của cửa kính。
Khương Thục Đồng bản năng thuận theo hướng đó nhìn qua,mới nhìn thấy toàn thân trên dưới của Cố Minh Thành chỉ quấn lại một chiếc khăn tăm,anh ta đang lau đầu。
Khương Thục Đồng sửng sờ,anh ta có biết được giờ này đang là trong giờ làm việc không ?
Đây còn là lần đầu tiên Khương Thục Đồng nhìn được toàn thân của anh ta,đương nhiên,chỗ nhạy cảm đã bị che đi。
Cũng may trong phòng làm việc của anh ta hơi ấm rất tốt,chắc sẽ không bị lạnh。
Màu da của anh ta rất đẹp,da màu đồng cổ,hai bên vai đều là cơ bắp,những cơ bắp trước ngực cũng rất rõ ràng,bụng dưới có cơ bụng tám múi,hôm nay ánh sáng rất tốt,đầu tóc anh ta đều ước sủng,vì anh ta đang dùng khăn lau đầu,cho nên,từ vị trí của Khương Thục Đồng,có thể nhìn thấy được những hạt nước là loại rất nhỏ đang trên đầu tóc của anh ta。
Thân hình anh ta cao lớn,chân rất dài。
Thì ra,trên thế giới đúng thật là có chú thích chuẩn về “ Nam Sắc。”
“ Đống cửa lại。” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói,khẩu khí rất lạnh,anh ta vẫn còn đang giận chuyện hôm đó。
Khương Thục Đồng có chút ngơ ngác,mới ý thức được đóng cửa lại。
“ Cố Tổng,tôi đến lấy phiếu báo danh,Mạc đại sư nói đã báo danh cho tôi rồi。” Sắc mặt của Khương Thục Đồng đỏ lên,người đàn ông này,lại thường xuyên xuất hiện trong mộng của cô ta。
Hôm đó do bản thân cô ta cãi nhau với Cố Minh Thành,nhưng người khác thường là đầu giường cãi nhau cuối giường sẽ hoà nhau,nhưng họ chưa lên giường trong lòng Khương Thục Đồng đã tha lỗi cho anh ta rồi。
Cố Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt của cô ta,liền nói:“ Con cũng có qua rồi,còn không dám nhìn tôi sao ? ”
Khương Thục Đồng bụm môi lại,đôi mắt còn nhìn sang hướng khác,có khi có một số chuyện,không phải chỉ một hai câu nói là có thể giải thích được,có thể buông xuống được,ví dụ chuyện nhìn Cố Minh Thành trần chuồng nửa người,đây là phản ứng cơ bản của cô ta,không thể nói muối buông là buông xuống được。
“ Anh đồng ý không ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Gốc môi của cô bị sao vậy ? ” Cố Minh Thành nhìn thấy gốc môi của cô ta có chút bằm tím。
“ Không có,không có gì。” Khương Thục Đồng có chút không tập trung,sáng hôm nay cô ta nhìn trong gương cũng không nhìn thấy gốc môi của bản thân có vết bằm tím mà,chẳng lẽ do ánh sáng trong phòng anh ta quá tốt,anh ta đã nhìn thấy sao ?
“ Qua đây cho tôi xem!” Cố Minh Thành nhỏ tiếng mệnh lệnh nói,tuy rằng giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng,nhưng cũng là mệnh lệnh mà。
Khương Thục Đồng không qua đó。
“ Cô không muốn qua đây là muốn tôi qua đó đúng không ? ” Cố Minh Thành hỏi ngược lại。
Nhưng anh ta mặc như thế này,Khương Thục Đồng nên xử lý như thế nào ?
“ Qua đây。” Cố Minh Thành lại mệnh lệnh thêm một lần。
Khương Thục Đồng liền ngoan ngoãn qua đó。
Anh ta ngồi trên ghế,Khương Thục Đồng vừa bước qua đó,anh ta đã một tay kéo Khương Thục Đồng đến trên đùi anh ta,cho cô ta ngồi xuống。
Khương Thục Đồng đứng ngồi không yên,vì cô ta cảm giác được có thể bức cứ lúc nào liền có thể chạm đến chỗ đó của anh ta—
Chỗ nhạy cảm của người đàn ông。