Lần này Cố Hành Cương cố tình không về biệt thự giữa eo núi đón Cố Niệm Đồng, cũng chính là sợ dấu tích trong nhà của “Cố Hành Cương ” Quá nhiều, lộ ra nguyên hình của “Khương Triều Nguyên ” Tiên sinh.
Cố Niệm Đồng và Đỗ Nhược hai người ngồi vào phía sau, con gái với nhau, chỉ cách nhau có hai tuổi, có thể bỏ qua không tính, nhưng chủ đề nhiều hơn, từ đồ trang điểm đến các anh soái ca, có thể xem như cái gì cũng có thể nói được.
Cố Hành Cương ở phía trước nói câu, “Đúng rồi, Cố Tam Nhi, gương mặt bạn gái của anh hai cô như thế nào vậy?”
Đỗ Nhược chưa từng gặp qua người được gọi là bạn gái của anh hai.
Cố Tam Nhi nói câu, “Gu thẩm mỹ của anh hai xưa nay rất tốt, là một đóa hoa tươi đó.”
Cố Hành Cương nhìn từ trong kính chiếu hậu quan sát ánh mắt của Đỗ Nhược.
Cố Tam Nhi là ở lại nhà của bạn học tên La Thụy Hy, cô ta và La Thụy Hy, có thể xem như là bạn thân nghĩa hiệp.
Sở dĩ La Thụy Hy muốn Cố Tam Nhi đến tìm cô ta chơi, ngoại trừ nhớ Cố Tam Nhi , ngoài ra còn có một chuyện- - Muốn Cố Tam Nhi thay thế cô ta đi xem mắt.
Chăng qua chỉ là La Thụy Hy sớm đã có bạn trai rồi, không muốn đi, khổ nổi ý của cha mẹ không thể nghịch lại được, muốn nhờ Cố Tam Nhi thay thế cô ta đi một chuyến.
Trên chuyện tình cảm Cố Tam Nhi như một trang giấy trắng vậy, đương nhiên muốn tham gia, phấn cởi biểu lộ ra ngoài, “Không vấn đề, để tớ lo!”
Sau đó, tại khách sạn năm sao Khải La Lạp, Cố Tam Nhi dùng ánh mắt ép người quá đáng và sự kiêu ngại cao cao tại thượng đó đã thành công xua đi hy vọng nhỏ của đối phương .
Cố Tam Nhi cứ nghĩ bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ, cuộc đời của cô ta chỉ mới bắt đầu.
Khi chuẩn bị rời khỏi bàn tiệc, cô ta đeo lại ba lô của bản thân, vừa quay lưng, lại đụng vào người đang ở phía sau cô ta.
Cố Tam Nhi luôn nói “Xin lỗi ” “Xin lỗi”, cô ta mới phát hiện vòm ngực của người này rộng lớn thật đó, tiếp theo cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương đang cúi đầu nhìn cô ta.
Soái ca cô ta đã gặp không ít, nhưng mà đẹp trai mà lạnh lùng như đối phương, vẫn là ít gặp.
“Đụng có đau không ?” Giọng nói trầm ấm của người đó truyền đến, trực tiếp lọt vào trong tai của Cố Tam Nhi.
“Không - - Không có!” Cố Niệm Đồng không biết vì sao bản thân lại đỏ mặt, tiếp theo đó đeo lại ba lô thì bước đi.
Lúc nãy người xem mắt với Cố Niệm Đồng nhìn thấy người đó bước qua đây, hấp tấp đứng lên.
Gọi một câu “Nam tổng.”
Nam tổng gật đầu, “Sao anh ở đây?”
Chàng trai trẻ này cũng là những con nhà giàu trong Ninh Thành, cho nên, quen biết được người tiếng tăm lừng lẫy như Nam tổng bên miền bắc cũng là chuyện thường tình.
Trái lại là Nam tổng, chỉ là cảm thấy chàng trai trẻ này rất quen, lại không thể nói ra tên của anh ta, đều là lời khách sáo.
“Tôi đang xem mắt.”
Nam Lịch Viễn quay đầu nhìn một mắt, bên kia còn có bóng dáng của tiểu cô nương đó, “Với tiểu cô nương lúc nãy sao?”
“Ừ!” Bộ dạng ủ rủ mặt mày của chàng trai trẻ.
Không cần hỏi, nhất định là tiểu cô nương đó không để mắt đến chàng trai trẻ này rồi.
Gương mặt của tiểu cô nương không ngừng xuất hiện trong đầu của Nam Lịch Viễn, quả nhiên lại rõ ràng như vậy.
Nếu như không đoán sai, cô nương này chắc chắn là - - Cố Niệm Đồng.
Bởi vì trên cổ của cô ta đang đeo - - Trái tim của đại dương.
Nhìn toàn Trung Quốc, toàn châu á, có thể đeo được trái tim của đại dương chỉ có con gái của Cố Minh Thành.
Từ khi khuông mặt bé nhỏ hút hồn kia, lọt vào trong mắt của anh ta, trong lòng của Nam Lịch Viễn thì có một suy nghĩ : Có chút ý nghĩa đó!
- -
Đưa Cố Niệm Đồng về đến nhà của La Thụy Hy, xe của Cố Hành Cương lại quay về biệt thự của bản thân.
Đỗ Nhược không xuống xe.
“Không xuống xe sao?” Cố Hành Cương nói, lấy chìa khoá ra muốn khoá lại cửa xe.
Đỗ Nhược giận đến dẫm chân, từ trên xe bước xuống.
Hai người bước vào trong nhà, Đỗ Nhược chuẩn bị một lát nữa thì quay về, bởi vì cô ta bước vào cửa nhà này, thì cảm thấy toàn thân khẩn trường, nhớ đến cách đối xử ác liệt mà Cố Hành Cương đối với cô ta.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Cố Hành Cương hỏi cô ta một câu, dù sao lúc nãy cô ta đến nổi những dịch trong gan mật cũng nôn hết ra.
“Không còn nữa. Khương sư phụ , tôi phải về nhà đây.” Đỗ Nhược đứng lên thì muốn đi.
“Đợi đó!” Cố Hành Cương nói một câu, nhờ Đỗ Nhược ngồi trên ghế sofa, anh ta bước vào phòng vệ sinh, một lát sau, đã bưng ra một chậu nước.
Anh ta mang chậu nước này để dưới chân của Đỗ Nhược, ngồi xổm xuống, vén tay áo đến khuỷu tay, mang đôi chân trắng mịn của Đỗ Nhược để vào trong nước.
Trên mặt của Đỗ Nhược đỏ lên, hiện nay sớm đã không còn như thời cổ xưa nữa, nhưng như vậy, cô ta vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
Đỗ Nhược đột nhiên tức giận, cô ta đá nước bên trong chậu ra, nước đã văng trên người của Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương cười rộng lượng mà tà đạo, “Đây có ý nghĩa gì đây?”
“Anh làm bao nhiều việc , cũng chỉ uổng công mà thôi!” Đỗ Nhược nói.
“Như vậy sao? Nhưng tôi- - Đã nhắm trúng cô rồi đó!” Cố Hành Cương ngẩng đầu lên, nói với Đỗ Nhược.
Ánh mắt đã xuyên qua linh hồn của Đỗ Nhược, khiến trong lòng của Đỗ Nhước như bị lửa đá điện quang đánh trúng vậy.
Đỗ Nhược cảm thấy, mặt trăng màu trắng trong lòng cuối cùng cũng không cưỡng nổi sự theo đuổi của người đàn ông, tuy là Khương Triều Nguyên không nói mấy lời nói ngọt ngào, nhưng cô ta biết, bản thân đã từ từ lấn sâu vào ánh mắt của người đàn ông này, lấn sâu vào trong giọng nói nam tính và hoóc môn nam trong người anh ta.
Tiếp theo, Cố Hành Cương nâng chân của cô ta lên, bắt đầu giúp cô ta mát xa, rất thư giãn , nhưng cũng rất đau.
Cô ta “Á” Một tiếng ren lên.
“Hiện nay la lên, có chút sớm đó!” Cố Hành Cương sát bên tai của Đỗ Nhược nói.
Đỗ Nhược hiện nay chỉ một lát thì nghe được từ ngầm của Cố Hành Cương, cô ta cảm thấy, bản thân cũng bị anh ta dạy hư.
Đây đúng là làm phiền long mà!
... ...
Cố Tam Nhi về đến La gia, phát hiện kim cương hồng Croatia đã bị mất,l à một mảnh nhỏ, đó là sinh nhật của năm nào đó, Khương Thục Đồng tặng cho cô ta đó, cô ta xem như báu vật quý hiếm vậy, luôn treo trên ba lô hiệu Fendi của bản thân, nhưng mà hiện nay không thấy rồi.
Trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng lúc nãy gặp mặt với chàng trai trẻ đó.
Cố Tam Nhi đã gọi cho người đó, liền chạy đến tầng mười tám của toà nhà Ninh Hạ.
Theo như tình báo, người đàn ông lúc nãy tên là Nam Lịch Viễn, ba mươi tuổi, là chủ tịch của tập đoàn mạch tích hợp Lịch Viễn nổi tiếng ở miền bắc.
Nghiệp vụ đã phân bố trên toàn thế giới.
Tương đối lợi hại đó!
Cô ta trước đây thỉnh thoảng cũng nghe được cái tên này, chẳng qua không có để ý.
Tầng mười tám.
Đây là chi nhánh công ty của tập đoàn Lịch Viễn tại Ninh Thành, chỉ có một tầng, không giống như tổng bộ bên miền bắc, là một toà nhà.
Nam Lịch Viễn đang cúi đầu xem tài liệu, bên cạnh đang vậy quanh một phụ nữ trang điểm diêm dúa loè loẹt.
“Nam tổng, lần trước ông nói trái tim của đại dương đó, đã bị ngưới khác nhanh chân một bước rồi, sắp đến sinh nhật của người ta, ông tặng gì cho người ta chứ?” Phụ nữ đó sờ trên vai của Nam Lịch Viễn, nũng nịu nói.
Khi đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau một tiếng bình tĩnh “Bước vào”, Cố Tam Nhi bước vào trong.
Anh mắt của Nam Lịch Viễn toàn bộ tập trung trên người của Cố Tam Nhi.
“Chú Nam, muốn lấy kim cương hồng của Croatia, trực tiếp nói một tiếng là được, trộm cắp không phải là một phẩm chất tốt!” Cố Tam Nhi khoanh lại đôi tay, đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.
Giống như một con vật thần kì từ trên trời rơi xuống vậy, lọt vào trong mắt của Nam Lịch Viễn.
Hơn nữa, Nam Lịch Viễn cũng ba mươi tuổi rồi, gọi chú Nam cũng không quá đáng, tuy là gương mặt trẻ tuổi, thân hình rất tốt, nhưng Cố Tam Nhi cố tình gọi anh ta già như vậy đó, để diệt đi oai phong của anh ta, sớm đã biết được anh ta trên sự nghiệp là oai phong lẫm liệt, đây trên chiến lược gọi là khinh thị kẻ địch đó.
Nam Lịch Viễn vốn dĩ cũng không hay cười đột nhiên khoé môi hé ra, “Cố tam tiểu thư, cô nghĩ thân phận của tôi, có cần phải trộm cắp không?”
Người phụ nữ đứng bên cạnh đó nhìn chằm chằm vào cô gái từ trên trời rơi xuống có sự quyến rũ và có sự trong sang tinh khiết tập trung vào một người, khó mà có được là, trong đôi mắt của cô ta, đang nhấp nháy ánh sáng chói loá.
Bị Nam Lịch Viễn gọi là “Cố tam tiểu thư”, Cố Niệm Đồng vẫn còn mấy phần ngạc nhiên, trong lòng nghĩ, anh hai đã dùng trăm phương ngàn kế để che giấu đi thân phận của bản thân, sao bản thân mới đến Ninh Thành, thì bị người khác lật tẩy chứ.
Nhưng mà, cô ta không hề mang phần khẩn trương đó biểu lộ ra.
“He, vậy thì chưa chắc, có người có sở thích riêng yêu đồ vật lạ, có người thích cảm giác sảng khoái trong quá trình ăn trộm đồ vật, còn có người thích trộm đồ của phụ nữ. Cháu làm sao biết được chú Nam là thuộc loại nào chứ? Đây không liên quan đến chuyện tiền nhiều hay tiền ít!” Cố Tam Nhi có chút nghênh ngang kiêu ngạo tự mãn.
Nam Lịch Viễn lại cúi đầu cười, cô nương này, sao lại thích nói ngang ngược như vậy chứ?
Điện thoại reo lên, do người bên khách sạn gọi đến, nói là có một mảnh kim cương hồng, không biết có phải là của Cố tiểu thư không, khách sạn này có đầu quay giám sát, đã nhìn thấy bộ dạng Cố tam tiểu thư đụng chạm với Nam tổng, kim cương hồng đó từ trên ba lô rơi xuống, rơi xuống trên tấm thảm lót sàn.
Nghĩ lại bô dạng hung ác vu oan cho người khác của bản thân, nhưng nếu xin lỗi lại biểu hiện cô ta quá mất mặt, cho nên, Cố Tam Nhi quay đầu thì muốn đi.
“Cố tam tiểu thư sao lại đi nhanh như vậy chứ? Cánh cửa của tôi có thể nói đến là đến, nói đi thì đi sao, sau này phải biết làm sao đây?” Nam Lịch Viễn đã từ trên ghế đứng lên, bước chậm chậm đến trước mặt của Cố Tam Nhi.
Anh ta ép Cố Tam Nhi đến gốc tường.
Trên mặt của cô bé nhỏ này da dẻ non mịn, Nam Lịch Viễn đã từng trong một trường hợp nào đó gặp được vợ chồng Cố Minh Thành, tài mạo song toàn, có thể nói là một đôi giai nhân, hơn nữa hai người vô cùng yêu thương nhau.
Xem ra, Cố tam tiểu thư ngay trước mắt này, rõ rang đã thừa kế được ưu điểm của cha mẹ, đã có một gương mặt mà toàn thể đều ngưỡng mộ, còn có một chút y như được chiều chuộng mà kiêu ngạo.
Lần đầu tiên gặp được, anh ta đã không thể nào quên được Cố Tam Nhi, giờ đây lần thứ hai gặp được, sợ là cả đời này cũng không thể quên được.
Tuy là anh ta không nghe được trong điện thoại của Cố Tam Nhi đã nói gì, nhưng mà từ biểu tình của Cố Tam Nhi có thể biết được, đó là cảm giác đã làm chuyện xấu đã bị người khác bắt ngay hiện trường.
“Lúc nãy cũng gọi tôi là chú rồi, hiện nay đứa cháu gái này có nên xin lỗi với chú hay không?” Sắc mặt của Nam Lịch Viễn rất dịu dàng, nới với Cố Tam Nhi.
Bên trong gốc, thân hình của Nam Lịch Viễn càng thấy cao lớn hơn.
He, muốn ép cô ta xin lỗi, khó đó.
Khi nói thì chậm, khi làm thì lẹ, Cố Tam Nhi liền đẩy ra cánh tay của Nam Lịch Viễn, chạy ra hướng ngoài cửa.
Nam Lịch Viễn đứng phía sau cười ha ha.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của vui tươi của Nam Lịch Viễn, y như trước mặt của cô ta, Nam Lịch Viễn chưa bao giờ tcười như vậy!
… …
Đối với Đỗ Nhược mà nói, hôm nay là một ngày tốt đẹp, bởi vì cha đã chịu ra mặt, đến tìm hiệu trưởng, nói với Cố Hành Cương rồi, cho anh ta và Đỗ Nhược gặp mặt nhau, hai bên tìm hiểu với nhau.
Trái lại Đỗ Nhược lại có chút do dự, bởi vì, từ lúc rửa chân bắt đầu, trái tim của cô ta đã hướng về bên Khương Triều Nguyên rồi.
Đối với Cố Hành Cương, dù sao cũng như trăng trong nước, hoa trong gương vậy.
Đỗ Nhược cảm thấy, một phụ nữ tốt, trong lòng không nên nhớ đến hai người đàn ông.
Hơn nữa, bác sĩ Cố là một người rất tốt, cô ta không nên không thành thật, cho nên, cô ta quyết định không đi, lỡ như gặp được bác sĩ Cố, trái tim của cô ta lại thay đổi thì phải làm sao.
Cố Hành Cương ngồi trên ghế trong quán cà phê, đôi chân đặt chéo lại, nhiều lần nhìn vào đồng hồ, khí thế rất lớn đó, bị cô ta chơi lần này đến lần kia.