Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23588
Hôm nay Miêu Doanh Đông không hề vui vẻ, Kiều Duyệt Nhiên nhìn ra rồi, cho nên đến nhà, cô liền cố gắng lấy lòng Miêu Doanh Đông.

“Sao lại không vui vậy? Anh không vui em cũng không vui!” trên giường, Kiều Duyệt Nhiên làm anh toàn thân nhột không chịu nổi.

Miêu Doanh Đông nằm trên giường, anh phút chốc bóp lấy cằm của Kiều Duyệt Nhiên, “Em quen Cố Minh Thành không?”

Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc tim đập liên hoàn, “Không..không quen!”

Miêu Doanh Đông nhếch một bên khóe môi, “Thật sự không quen?!”

Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, chuyện này chỉ có cô và Cố Minh Thành biết, Miêu Doanh Đông làm sao mà biết được, lẽ nào anh đang thăm dò cô?

Cô luôn miệng nói ra, “Không quen!”

Nghèo túng làm hạn chế đi sức tưởng tượng của cô, cô không tưởng tượng ra được người giàu còn có thể điều tra được nguồn gốc hộ khẩu của cô, cũng không tưởng tượng ra được Miêu Doanh Đông tại sao điều tra hộ khẩu cô.

Miêu Doanh Đông lại bắt đầu cười châm biếm, “Cho nên, nói dối trước giờ không chuẩn bị trước phải không? Nói dối quen rồi sao?” “Em không có” Kiều Duyệt Nhiên vì phản bác, mặt có chút đỏ.

Miêu Doanh Đông rất hiểu ý của Cố Minh Thành, muốn dùng mỹ nhân kế, đợi tình cảm dần dần sâu nặng, tiếp tục bảo Kiều Duyệt Nhiên nhắc đến chuyện để ông tiếp quản aak, có thể nói là dùng kế gián tiếp, có thể nói là lòng người khó đoán.

Miêu Doanh Đông trở mình nằm lên người Kiều Duyệt Nhiên, hôn cổ cô, cắn răng nói một câu, “Đừng tự đánh giá cao bản thân, anh không phải loại em có thể đụng được!”

Anh bắt đầu dồn dập vào cơ thể Kiều Duyệt Nhiên, anh biết, qua hôm nay, họ sẽ không có lần sau rồi, anh không thể để một trái bom hẹn giờ bên cạnh mình, bất luận cô có phải trái bom hẹn giờ hay không, nhưng động cơ của cô có vấn đề.

Kiều Duyệt Nhiên khóc, “Em không có….em thật sự không có…”

Anh muốn làm chết cô, anh muốn làm chết người con gái làm người khác hận này.

Xong chuyện, Miêu Doanh Đông từ trong ví lấy ra một xấp tiền, quăng lên giường, “Rời xa anh! Đây là lần cuối cùng!”

Kiều Duyệt Nhiên vẫn nằm trên giường khóc, nhìn thấy những tờ tiền bay lất phất trên giường, cô ngồi dậy, nói một câu, “Anh Miêu, anh cho rằng có tiền thì ghê gớm lắm sao? Trong mắt anh ngoài tiền ra còn có cái gì?” giọng nói Kiều Duyệt Nhiên rất bình tĩnh.

“Tóm lại, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô! Tôi ghét phụ nữ có tâm cơ!” Nói xong, Miêu Doanh Đông liền với lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi.

Cả một gia đình thiết kế cả một cái bẫy dụ anh bước vào!

“Chuyện này không liên quan đến chú Cố!”

“Thật trượng nghĩa!” Miêu Doanh Đông nở nụ cười bỡn cợt, “Khi nào thì cô có thể đối với tôi như vậy?”

Miêu Doanh Đông cảm thấy, Kiều Duyệt Nhiên hoàn toàn lừa gạt anh từ đầu đến cuối, đến bên cạnh anh là lừa gạt, lên giường cùng anh cũng là lừa gạt, thậm chí có lẽ chuyện xoay sở tiền cho bạn trai cô cũng là lừa gạt!

Kiều Duyệt Nhiên từ trên giường đứng dậy, cô không lấy tiền, đi thẳng ngang qua người Miêu Doanh Đông.

Cô không nỡ rời xa Miêu Doanh Đông, lúc Miêu Doanh Đông dịu dàng với cô cô không nỡ, lúc giận, cô muốn bên cạnh anh, thế nhưng anh không chịu rồi!

Kiều Duyệt Nhiên một mình đi bộ xuống núi.

Xe Miêu Doanh Đông từ phía bên cạnh cô vút qua, nước văng tung tóe, đều bắn cả lên người cô.

Đại khái thân phận của Kiều Duyệt Nhiên, trong mắt anh, luôn là như vậy, giống như miếng giẻ rách thôi.

Sau khi xe của Miêu Doanh Đông đi khỏi, Kiều Duyệt Nhiên bụm miệng bắt đầu khóc.

Cô và Miêu Doanh Đông từ nay mỗi người một nơi, đường ai nấy đi, lúc trước đối với Miêu Doanh Đông cũng chỉ là quan hệ trên giường, căn bản không tính là bạn trai bạn gái, cho nên, hai chữ “Chia tay”, cô căn bản không xứng để dùng, chính là người ta chơi chán rồi, lại hiểu lầm cô, cho nên, người ta đi rồi!

Kiều Duyệt Nhiên thật sự không chế không được rồi, ngồi sụp xuống bên đường bắt đầu khóc.

Cô rất thích rất thích chú Miêu!

Thứ sáu, Nam Lịch Viễn muốn đưa Tam Nhi đi chơi, gọi thêm Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông không có tâm trạng, có điều anh vẫn đi.

Anh không nói chuyện.

Tam Nhi là bộ dạng vô tư không suy nghĩ, thật ra cô thấu đáo nhất.

“Anh trai, có cần em gọi Tiểu Kiều đến không?”

Ánh mắt sắt bén của Miêu Doanh Đông nhìn chằm chằm Tam Nhi, nói một câu, “Con gái, nhiều tâm tư thì không đáng yêu rồi!”

Câu nói không đầu không đuôi, Tam Nhi ngây người, là lần đầu tiên Miêu Doanh Đông nói chuyện nghiêm túc với cô như vậy.

“Sao vậy? Anh trai, em không có chọc anh! Anh đột nhiên nghiêm túc rồi, muốn dọa em sao? Giận Tiểu Kiều rồi?” tính tình của Tam Nhi cũng không nóng nẩy lắm, còn có thể cười với Miêu Doanh Đông

“Tiểu Kiều là ai?” Miêu Doanh Đông giả vờ không hiểu hỏi.

“Kiều Duyệt Nhiên!”

“Sao toàn trước mặt anh nhắc tới cô ta? Người phụ nữ xuất thân như cô ta, anh cũng không định có gì với cô ta! Chỉ là từng ngủ qua mà thôi, không thể để người khác thấy. Anh ra tiền, cô ta tình nguyện, chính là như vậy!” Miêu Doanh Đông nói.

Tam Nhi mắt mở to miệng há hốc nhìn Miêu Doanh Đông, thì ra Tiểu Kiều trong mắt anh trai là như vậy ?

Nhưng thiết nghĩ Tiểu Kiều, không nghĩ như vậy?

Tam Nhi từ anh mắt cô nhìn Miêu Doanh Đông có thể nhìn ra được.

Tam Nhi có chút nhụt chí, cũng không nói gì.

Miêu Doanh Đông không muốn về nhà, không muốn quay về nhà mình, không muốn về ngôi nhà trên núi.

Nhìn thấy Cố Nhị và Tiểu Cửu, cũng không có tâm trạng nào nói chuyện.

Trong tất cả mọi người, Miêu Doanh Đông lớn tuổi nhất, chỉ có Nam Lịch Viễn nhỏ hơn anh một tuổi.

Vả lại, cho dù xuất thân cao quý, có tấm lòng bao dung người, những thứ này chẳng qua đều là chuyện nhỏ.

Cố Nhị, Tam Nhi anh có thể không tính toán, nhưng duy nhất người phụ nữ đó, nhóm lên ngọn lửa tức giận trong lòng anh, làm sao cũng không thể lắng xuống rồi!

Anh về đến nhà, liền nằm trên giường nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK