“ Hôm nay bé nhớ cô rồi,không chịu về nhà,muốn đến thăm cô。” Từ Mậu Thận đang giải thích。
Vốn dĩ nhà của Khương Thục Đồng là không lớn,đến nhiều người như vậy,chỉ một lát thì cảm thấy rất chật chội。
Nơi gần cửa vào,chỉ có một đôi dép,Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn mang đôi dép đó giấu đi, không cho ai mang hết,ai biết được,Cố Minh Thành vừa bước vào nhà,đã thay đôi dép đó,hiển nhiên rất có khí thế của nam chủ nhân trong căn nhà nay。
Anh mắt bất mãn của Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành,Từ Mậu Thận chỉ có thể mang lại đôi giày da của anh ta。
Rót trà cho hai người đàn ông,sau đó Khương Thục Đồng bước vào bếp để làm cơm。
Cố Minh Thành cũng bước vào đó,anh ta đã cởi ra áo khoác để bên ngoài,chỉ mặc cái áo sơ mi màu xám,đặt biệt cao và đẹp trai,anh ta là đến giúp đỡ đó。
Nhưng mà Khương Thục Đồng cảm thấy,cách ăn mặc của anh ta không hợp với sự đơn sơ trong phòng bếp này,những quần áo trên người anh ta nên sánh đôi với phòng bếp khang trang rộng lớn trong biệt thự của anh ta。
Nhưng mà Khương Thục Đồng không nói gì hết,chỉ cắt đồ ăn,mỗi ngày đem cơm đến công ty,cũng đã trở nên quen thuộc rồi,làm cơm một chút cũng không hoang mang nữa。
Khương Thục Đồng chỉ là lúc đón năm mới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Minh Thành làm cơm,khi đó đã cảm thấy anh ta đã quen tay rồi,hiện nay xem ra,anh ta là một người thích hợp làm cơm,vốn dĩ,Khương Thục Đồng là chủ đầu bếp,nhưng mà vị trí chủ đầu bếp rất nhanh đã bị Cố Minh Thành thay thế,vì xem ra anh ta hoàn toàn là một cao thủ để làm cơm,Khương Thục Đồng Đã tự giác giáng xuống làm bếp phụ rồi。
“Đeo váy tạp dịch lên cho tôi!” Cố Minh Thành một bên xào đồ,một bên nói。
Tuy rằng trong lòng không phục,nhưng thật tình thì kỹ năng của mình không bằng người ta,thời khắc này,chỉ có thể ít oán trách là càng đúng chuẩn,giống như trong phòng làm việc vậy。
Khương Thục Đồng đứng phía sau Cố Minh Thành,giúp anh ta đeo váy rạp dịch。
Cố Minh Thành vốn dĩ đang xào đồ,không biết cố ý hay vô tình,khuỷu tay của anh ta từ phía sau đè vào ngực của Khương Thục Đồng,rất mềm。
Khương Thục Đồng sửng sờ một lát,không có lên tiếng。
Năm món đồ ăn một món canh,mấy người ăn rất vui vẽ。
Khi ăn cơm,sự hoạt bát của Từ Tranh Dương đã tăng thêm sự vui tươi trong bàn ăn,sau đó thằng bé rất thật thà nói,“Đêm nay,con muốn ngủ với chị。”
Khương Thục Đồng sửng sờ,không phải cô ta không muốn,mà là,cô ta chưa từng ngủ qua với đứa trẻ nào lớn như Từ Tranh Dương vậy,trong số đàn ông,cô ta chỉ ngủ qua với Cố Minh Thành,nhưng nếu như lấy lý do này nói ra,lại sợ Từ Mậu Thận nói cô ta quá cố tình,cho nên,giữ lại trong lòng,trong lòng nghĩ,thì xem như học tập để tương lai chăm sóc con vậy。
Cố Minh Thành mở lời,“Nhưng mà đêm nay,chú Cố cũng ngủ ở đây,phải ngủ chung giường với chị,em cũng muốn ở đây sao?”
Sau đó,Khương Thục Đồng nhìn thấy tay đang cầm đũa của Từ Mậu Thận đột nhiên dừng lại,giống như rất ngạc nhiên vậy。
Là không biết Cố Minh Thành với cô ta đã - -
Mặt của Khương Thục Đồng từ từ đỏ lên。
Từ Tranh Dương giống như không biết trả lời như thế nào,thằng bé không biết vì sao Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ngủ chung với nhau,nghiêng đầu qua hỏi ba,“Ba ơi,chú Cố và chị quan hệ như thế nào vậy?Vì sao lại ngủ chung với nhau vậy?
Chủ đề này,người lớn nghe vào như co chút khiêu dâm,nhưng mà,trẻ con thực sự không có ý khác。
Từ Mậu Thận không nói gì。
Từ Tranh Dương lại chuyển sang Khương Thục Đồng, “Chị ơi,đêm nay chị thật tình phải ngủ chung với chú Cố sao?”
“Có thể đó。” Khương Thục Đồng trả lời có chút hàm hồ。
“Vậy em cũng ngủ chung với chị。” Từ Tranh Dương đã hạ quyết tâm rất lớn,mới nói ra những lời nói này。
Khương Thục Đồng cảm thấy,lúc nãy những câu Cố Minh Thành nói muốn ngủ với bản thân,vốn dĩ không phải nói cho Từ Tranh Dương nghe,mà là nói cho ba của Từ Tranh Dương -- Từ Mậu Thận nghe。
Khương Thục Đồng cảm thấy Từ Mậu Thận đối với bản thân có gì đó khác nhau,tâm tư anh ta đối vói bản thân,do Cố Minh Thành nói cho cô ta biết đó,cô ta vốn dĩ nghĩ rằng do Cố Minh Thành đã suy nghĩ nhiều,nhưng mà từ chi tiết tay Từ Mậu Thận dừng lại lúc nãy,Khương Thục Đồng mới nhận ra - - Câu nói của Cố Minh Thành,giống như là sự thật đó。
Từ Mậu Thận không có ép buộc Từ Tranh Dương về nhà,thì cho thằng con ngủ tại nhà của Khương Thục Đồng。
Tối đó,Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành chia nhau nằm hai bên ngoài của đứa bé,Khương Thục Đồng nằm vào vị trị sát tường,Cố Minh Thành nằm phía bên ngoài,thằng bé nằm chính giữa。
Từ Tranh rất hứng phấn,luôn lẩm bẩm nói không ngừng,Khương Thục Đồng đang im lặng lắng nghe。
Đôi tay của Cố Minh Thành đặt chéo lại,để vào phía sau đầu,mắt nhắm lại,thằng bé này đã làm cho sức chịu đựng của anh ta sắp chạm đến đỉnh điểm,Từ Tranh Dương còn không ngủ nữa,anh ta muốn đánh người rồi đó。
Cuối cùng thằng bé đã ngủ đi,Khương Thục Đồng cũng có chút buồn ngủ,khi mơ mơ màng màng sắp ngủ được,Cố Minh Thành đã từ phía ngoài đến bên trong cô ta,nói bên tai cô ta,“Buồn ngủ rồi sao?”
“Ừ。”
Cố Minh Thành cắn nhẹ vào tai của Khương Thục Đồng,“Làm chút gì đó vận động để không buồn ngủ,hả?”
“Thằng bé còn ở đó kia。”
“Trè nhỏ ngủ rất sâu,không nghe thấy được đâu!” Anh ta đang nói,đôi tay anh ta đã bắt đầu sờ mó Khương Thục Đồng。
Khúc dạo đầu làm ngắn hơn ngày bình thường,vì anh ta không có tính nhẫn nại tốt như vậy,có chút đã đợi không được,khi đẩy vào trong Khương Thục Đồng,sức mạnh đó như có thể quán xuyến Khương Thục Đồng vậy,chọc đến khắp người của Khương Thục Đồng đều ê ẩm thoải mái。
Vì thằng bé đang nằm ngay chính giữa,cho nên Khương Thục Đồng đã không dám lên tiếng,toàn bộ tiếng ren rỉ và cảm giác muốn la lên đều đè xuống cuống họng。
Sáng mai,Từ Mậu Thận rất sớm đã đến đón con,hỏi Từ Tranh Dương đêm qua ngủ có ngon giấc không。
Từ Tranh Dương nói không tốt。
Một chữ “Không tốt” Khiến trong lòng của Khương Thục Đồng không tốt cho lắm,dù sao đây là lần đầu tiên thằng bé ngủ lại nhà cô ta,như vậy biểu hiện được cô ta đã không chăm sóc tốt cho thằng bé。
“Sao ngủ không tốt?” Khương Thục Đồng khom người xuống,hỏi Từ Tranh Dương。
“Tối hôm qua giống như có tiếng mèo kêu ở nơi rất xa,làm ồn cả đêm,chắc là mèo hoang đó,tóm lại tối hôm qua con ngủ không được tốt cho lắm。” Từ Tranh Dương rất ngây thơ nói。
Cố Minh Thành từ phía sau Khương Thục Đồng ho một tiếng。
Nhưng mà,“Tiếng mèo hoang kêu,” người trưởng thành đều biết được là ý gì。
Trong lòng Khương Thục Đồng vô cùng hối hận,bản thân không nên hỏi vấn đề này,đúng là khiêng miếng gạch đập vào chân mình rồi。
Cô ta vội vàng đứng dậy,không hỏi nữa。
Bước lên xe của Cố Minh Thành,câu nói đầu tiên của Cố Minh Thành là:“Mèo hoang bé nhỏ。”
Khương Thục Đồng vô cùng xấu hổ,con người này,sao cứ đặt cho mình những biệt danh như thế này chứ,từ thú mẹ nhỏ đến mèo hoang bé nhỏ。
Xe của Cố Minh Thành đã đến công ty,anh ta như cô ý vậy,còn chạy một vòng trước cửa công ty。
Đúng lúc thời gian đi làm,đồng nghiệp đều bước ra bước vào, đều nhìn thấy hai người họ,hơn nữa,Cố Minh Thành còn mở cửa sổ xe xuống,xe lại lái rất chậm。
Khương Thục Đồng nghe được bên cạnh có người nói,“Xem kìa,hai người sớm đã cùng nhau ra ngoài rồi。”
Tiếp đó với người bên cạnh như biết chuyện gì đó mà cười với nhau,Khương Thục Đồng hiểu được ý của họ,sáng sớm đã cùng nhau đến,ý là đêm qua đã ngủ chung với nhau rồi。
Cô ta không muốn phản bác,đêm qua hai người thực sự đã ngủ chung với nhau,nhưng cô ta không muốn huênh hoang như vậy。
Bước vào phòng làm việc,vì hiện nay thân phận của Khương Thục Đồng đã khác xưa rồi,cho nên thái độ đồng nghiệp đối với cô ta cũng thay đổi rất nhiều,cũng khách sáo hơn rất nhiều。
Cô ta đang vẽ bản thảo,wechat trên điện thoại rung lên,do Cố Minh Thành gửi cho cô ta:Có một dự án thiết kế sân vườn quốc gia,cần đến nhà thiết kế,cô có muốn đi không?
Khương Thục Đồng đương nhiên muốn tham gia,dù là làm kinh doanh hay làm thiết kế,cô ta cũng muốn được tiến lên,người vợ đảm đan đó đã rời xa cô ta rồi,cô ta muốn trở thành người thành công trong sự nghiệp。
“Đương nhiên!” Khương Thục Đồng trả lời。
Suy nghĩ lại,chuyện thiết kế sân vườn quốc gia,Mạc đai sư vẫn chưa biết đó,trong phòng thiết kế cũng chưa có người lan truyền,anh ta thì đến hỏi bản thân,như vậy có thể xem như là đi cửa sau không vậy?
Trong công ty đã biết chuyện giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng,cô ta không muốn cho người trong công ty nghĩ rằng do Cố Minh Thành đang bênh vực cô ta。
Cho nên cô ta đã trả lời một tin nữa:Đây có thể xem như là đi cửa sau không vậy?
“Đương nhiên,đi cửa sau của cô。”
Khương Thục Đồng sửng sờ trong giây lát,vẫn chưa suy nghĩ ra câu nói này là ý gì,đột nhiên nhớ lại hành vi của hai người trong đêm qua。
Đột nhiên mặt đỏ lên。
Trước đây cảm thấy anh ta cũng nghiêm túc đấy,hiện nay lại cảm thấy anh ta giống côn đồ hơn。
“Đã giúp cô ghi danh rồi đó。” Bên kia trả lời。
Phòng thiết kế nhận được thông báo này là sau hai ngày,Mạc đại sư hỏi trong nhóm có ai muốn đi không,dù sao cũng là dự án của quốc gia,một thì thành công,có được rất nhiều thành tựu,còn làm kém hơn,tuy rằng tiếng xấu không để lại muôn đời,nhưng mà danh tiếng bản thân trong nghành kiết kế cũng sẽ huỷ luôn。
Mạc đại dư có thể chọn hai người,anh ta sẽ chọn ai chứ。
Có người thì hỏi,nói rằng cái dự án tuyển chọn nhà thiết kế trong word rõ ràng nói là cần đến ba nhà thiết kế cao cấp,vì sao chỉ có hai người có thể ghi danh?Còn có một cái chẳng lẽ là Mạc đại sư sao?
Mạc đại sư nói một câu:Tôi không hề có một chút hứng thú với dự án quốc gia này。
vì sao lại như vậy,anh ta không nói。
Mọi người liền biết được,nhất định Cố Minh Thành đã cho Khương Thục Đồng rồi,có được sự bảo vệ của anh ta,dù cho cái dự án không làm tốt được,cũng sẽ không tổn hại đến Khương Thục Đồng。
Cho nên,tên của Khương Thục Đồng và tên hai nhà thiết kế cao cấp khác đã được đưa vào trong danh sách nhân viên thiết kế。
Nói về kinh nghiệm,nói về làm việc lâu dài,cô ta cũng không thể sánh với người khác được,mọi người đương nhiên cũng nhận thấy được chút manh mối rồi。
Cô Minh Thành vẫn thờ ơ nói:“Làm hư thì làm hư,có thể làm gì chứ?Chỉ là muốn giúp cô rèn luyện thôi。”
Sau đó,Từ Mậu Thận gửi cho Khương Thục Đồng một tin wechat,nói anh ta có một bạn học nữ,ở trong bộ phận đó làm trợ lý,có chuyện gì,cần đến tài điều gì,còn có ý kiến gì,nhờ bạn học nữ này giúp đỡ,bên trong có người quen,dù sao cũng dễ nói chuyện,cho nên anh ta đã đem tên của bạn học nữ đó gửi wechat cho Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng vô cùng biết ơn。
Đang nghĩ có nên nói với Cố Minh Thành chuyện này không,suy đi nghĩ lại,cũng không tính nữa,dù sao làm ít một chuyện còn hơn nhiều chuyện,hơn nữa,tâm tư Từ Mậu Thận đối với bản thân,cô ta đã nhận ra rồi。
Từ Mậu Thận nói bạn học nữ đó tên là Niếp Thanh Thanh,khi Khương Thục Đồng và hai nhà thiết kế đến nơi,Niếp Thanh Thanh sẽ đi đón mọi người,cho nên,đối với những người bình thường làm dự án này,sự tiếp đãi của họ thực sự khác một trời một vật。
Bên trong có một nhà thiết kế nói,“Thục Đồng,đây lại là liên quan đến Cố Tổng sao?”
Khương Thục Đồng ngại ngùng nói,“Không,Không phải。”
Là quan hệ của ai,cô ta không nói。
Niếp Thanh Thanh là học môn tiếng anh,cách nói chuyện của cô ta rất lịch sự,là một người được ăn học tốt,thái độ đối với Khương Thục Đồng cũng rất tốt,nhìn khoảng hai mươi bảy tám tuổi gì đó,khuôn mặt rất xinh。
Trên cơ bản Khương Thục Đồng mỗi ngày cũng làm dự án đó,vì có sự giúp đỡ của Niếp Thanh Thanh,đã bớt đi được chút đường,cách xa thành công chỉ còn một bước mà thôi,khoảng mười ngày nữa,bản vẽ sẽ nhanh chóng hoàn thành。
Cũng không biết do ai nhiều chuyện,chuyện này Cố Minh Thành vẫn biết được。