Cố Tam Nhi trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói “Không có.”
Miêu Doanh Cửu có chút nghi ngờ hỏi “Không có sao? Chị ra ngoài lâu như vậy, có gặp được anh của em chưa?”
“Gặp rồi, anh ấy cứ ở cùng chị mãi.”
“Anh ấy không nói gì với chị hả?”
“Thì ảnh nói mỗi ngày nấu cơm cho chị đó, còn chuyện gì để nói nữa?” Cố Tam Nhi liển nằm lên giường, cô có vẻ rất mệt mỏi.
Miêu Doanh Cửu không hiểu nổi, anh cô không hỏi Tam Nhi sao?
Còn nữa, chắc chắn là anh đã biết chuyện này, bây giờ ảnh không thể gần gũi với Tam Nhi, chẳng lẽ Tam Nhi không phát hiện ra sao?
Hay là cô ấy nghĩ rằng chuyện này mình giấu quá kĩ, nên có lẽ không ai biết?
……
Tại nhà hàng Giang Thành.
Nam Lịch Viễn vừa mới trở về, là bắt đầu đi xã giao với khách hàng, anh đi cũng được khoảng hai tháng, những công việc ở đây và những buổi uống rượu xã giao với khách hàng đều được gác lại chờ anh về xử lí, dần dần tích lại thành một núi công việc.
Nam Lịch Viễn mặc một bộ đồ vest màu đen, bên trong mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, đang cùng một nhóm người thuộc tầng lớp quý tộc ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ.
“À, phải rồi, Nam tổng, nghe nói lần này ở Châu Âu phu nhân Nam đạt được thành tựu lớn, đây là để chuẩn bị cho xu thế quốc tế à.” có người đã uống say, nói với Nam Lịch Viễn chuyện của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn khẽ cười.
“Còn nghe nói, phu nhân Nam vì hoạt động lần này, phá bỏ luôn đứa con của mình, thật là độc ác, thật ích kỉ mà, Nam tổng, chẳng lẽ anh để mặc cho vợ mình muốn làm gì thì làm như vậy sao?” Người đang nói chuyện với anh, đã say mèm.
Nam Lịch Viễn chau mày lại “Anh đã nghe ai nói vậy?”
“Tin này đang lan truyền ở đây, chẳng lẽ Nam tổng không biết chuyện này sao? Hay là người ở hai nơi khác nhau, nên chuyện cô ấy có con anh không biết?” Sau đó, người người này cuối đầu xuống chế nhạo anh rồi cười.
Nam Lịch Viễn đứng dậy, đi tới trước mặt người đó, rồi nắm lấy cổ áo anh ta “Anh thử nói lại lần nữa xem!”
Gã đang nói chuyện thấy Nam Lịch Viễn túm lấy cổ áo mình, hắn ta lập tức tỉnh rượu.
Sau khi tỉnh rượu, hắn mới biết lúc nãy mình đã nói về ai, là tam tiểu thư nhà họ Cố ở Ninh Thành, vợ của Nam Lịch Viễn.
Trước giờ chưa từng có những tin đồn không hay như vậy về Cố tam tiểu thư, anh cảm thấy mình hơi lỗ mãng.
“Nếu lần sau anh còn dám nói xằng nói bậy, thì tôi sẽ cho anh thấy hậu quả!” Nam Lịch Viễn nổi nóng ném người này xuống ghế rồi bỏ đi.
Sau khi Nam Lịch Viễn lên xe, anh gửi tin nhắn wechat cho Miêu Doanh Cửu, hỏi có phải do cô đã tiết lộ chuyện này.
“Có trời đất chứng giám, anh, em chỉ gửi tin nhắn cho một mình anh, anh còn không hiểu được con người của em sao?”
Không phải là tiểu Cửu nói, vậy thì là ai, anh chưa từng tiết lộ chuyện này với người ngoài.
Rốt cuộc là do ai nói?
Tin tức về Cố tam tiểu thư, bắt đầu lan truyền từ đây, cô phá thai ở tuổi hai mươi, mọi người dĩ nhiên rất có hứng thú với chuyện của phu nhân Nam, một thời phong nhã hào hoa.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Cố Minh Thành.
Gần đây Cố Minh Thành đã nhận lời mời đi dùng cơm của Hề Dao, vì cô nói muốn cảm ơn ông.
Sự phong độ và cách đối nhân xử thế của tầng lớp quý tộc như Cố Minh Thành, làm Hề Dao giống như một con ong mật tìm được hoa vậy.
Trước giờ Nam Lịch Viễn chưa từng nể mặt cô, để cô dùng cơm với anh.
Cô cảm thấy Cố Minh Thành dễ bị mắc bẫy hơn so với Nam Lịch Viễn.
Chuyện Cố Minh Thành đi ăn cơm với Hề Dao, Khương Thục Đồng cũng biết, trong lòng cô cực kì khó chịu, cô đang nổi cơn ghen, mặc dù biết Nam Lịch Viễn đang chơi trò mèo vờn chuột, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bực mình.
Cứ làm việc đi, rồi sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta để cậu chết một cách thoải mái.
Việc Cố Tam Nhi phá thai chỉ được đồn đại trong giới kinh doanh của những người thuộc tầng lớp quý tộc, cho nên người thuộc tầng lớp thấp như Hề Dao, dĩ nhiên là không biết được.
Trên bàn ăn, cô chỉ nói với Cố Minh Thành những chuyện lúc cô đi học, còn những chuyện mà cô từng trải qua, như khoảng thời gian mà cô đến hộp đêm thì cô giấu đi.
Cố Minh Thành rất kiệm lời, nhiều nhất chỉ hỏi cô “Phải vậy không?”, “Sau đó thì sao?”, “Cho nên...”
Buổi tối lúc Cố Minh Thành đi gặp mặt những bạn bè trong giới kinh doanh đã biết được chuyện Cố Tam Nhi phá thai, là một người họ Phương nhỏ tiếng, lén lút nói cho ông biết “Minh Thành, nghe nói Cố Tam Nhi đã phá thai, chuyện xảy ra trước khi con bé đến Châu Âu.”
Cố Minh Thành nghe xong liền chau mày lại.
Ông lệnh cho trợ lý của mình, lập tức gọi điện cho Nam Lịch Viễn, gọi anh đến Hải Thành.
“Gọi Nam Lịch Viễn đến Hải Thành gặp tôi, đến đây ngay lập tức, không được chậm trễ dù chỉ một phút.” Giọng Cố Minh Thành có vẻ rất tức giận.
Lần này, ông thật sự nổi giận.
Tam Nhi chỉ mới hai tuổi, sao có thể phá thai kia chứ?
Lúc nhận được thông báo của của Cố Minh Thành, Nam Lịch Viễn đang ở phòng làm việc, xử lí những văn kiện, anh đáp lại “Tôi biết rồi.”
Nam Lịch Viễn đoán là Cố Minh Thành đã nghe nói việc Cố Tam Nhi phá thai.
Bây giờ anh cũng không biết tại sao việc Cố Tam Nhi phá thai lại bị truyền ra ngoài, hơn nữa việc này càng điều tra thì càng đi vào ngõ cụt, không có tí manh mối gì.
Anh gọi Thái Thái đến phòng làm việc của mình, nói phải đến Hải Thành một chuyến, những ngày này nếu có tin tức gì thì phải lập tức báo với anh.
“Có chuyện gì vậy, Nam tổng?” Thái Thái hỏi anh.
Hải Thành chắc chắn là chỉ nhà họ Cố, họ lại không có công ty ở Hải Thành.
“Nhạc phụ đại nhân muốn tôi đến báo cáo công việc, tôi đi đây.” Nam Lịch Viễn lấy chìa khoá xe để trên bàn.
Anh lập tức lái xe một mạch đến Hải Thành.
Trên đường đi, anh nhận được tin nhắn wechat của Cố Tam Nhi, nói là sắp đến giáng sinh rồi, cô sắp về nhà nghỉ lễ.
“Sau khi về nhà, cứ trực tiếp đến Hải Thành, anh sẽ nhờ người của công ty đặt vé máy bay giúp em, về đến đây cha em sẽ cho người ra đón em!” Nam Lịch Viễn thu âm rồi gửi cho cô.
“Chắc khoảng trưa mai em sẽ về đến nhà.” Cố Tam Nhi trả lời.
“Được, anh biết rồi.” Nam Lịch Viễn bỏ điện thoại xuống, tiếp tục lái xe, anh cho xe chạy vào đường cao tốc.
……
Chuyện này thật ra là do Kiều Kiều vô tình nói ra.
Vì trước khi Cố Tam Nhi phá thai, cô đã khóc, nói với Kiều Kiều, cô nói là mình sợ, không dám đi.
“Vậy để Nam Lịch Viễn đi với bạn đi.” Kiều Kiều nghe, một mình Cố Tam Nhi ở Mỹ, gặp phải chuyện như vậy, cũng đau lòng, cô đơn một mình, không dám nói cho Nam Lịch Viễn biết.
Thật ra khi Kiều Kiều biết được chuyện này, cô cũng nói cho Nam Lịch Viễn biết, nhưng suy nghĩ lại, ngay cả Tam Nhi cũng không dám nói, nếu cô nói ra, lỡ như Nam Lịch Viễn không cho phép Tam Nhi đi Châu Âu nữa, Tam Nhi chắc chắn sẽ hận cô cả đời.
Hơn nữa, Kiều Kiều cảm thấy, một nữ sinh chỉ mới hai mươi tuổi, quả thật không phải là lúc thích hợp để sinh con.
Nếu ngược lại là cô, thì cô cũng sẽ không sinh con.
Nhưng tình trạng của Cố Tam Nhi thì hơi thảm.
Cuối tuần Kiều Kiều đã về nhà nói với mẹ chuyện này, nói Tam Nhi bây giờ thật sự rất thảm, rất đáng thương, cô không dám nói với ai việc mình đang mang thai.
Đúng lúc để cha của Kiều Kiều nghe thấy, ông lại đem chuyện này nói với cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ sợ chưa đủ loạn, cô phao tin ra ngoài, để mọi người ai cũng biết.
Kiều Kiều đang sống trong thế giới tươi đẹp của mình, đương nhiên là không biết tin này.
Lúc Nam Lịch Viễn đến Hải Thành, Cố Minh Thành đang ngồi trên sô pha, sợ Khương Thục Đồng không chịu được cú sốc này, nên ông không nói chuyện này cho bà nghe.
Từ sau khi Cố Tam Nhi kết hôn cho đến nay, đây là lần đầu tiên, ông giận Nam Lịch Viễn đến vậy.
Ông vốn hi vọng sẽ có một người đến, cùng ông yêu thương Tam Nhi, không ngờ, Nam Lịch Viễn không phải đến đây để thương yêu con gái ông, mà đến để gây phiền phức cho con ông.
“Chuyện Tam Nhi phá thai, có phải thật hay không?” Cố Tam Nhi nghiêm túc nhìn Nam Lịch Viễn, hỏi anh.
“Dạ phải.”
Cố Minh Thành hít một hơi sâu, để bản thân có thể bình tĩnh lại.
“Chuyện của Hề Dao tôi đã xử lí thay cậu, cậu tưởng tôi dễ ức hiếp, nên lại đem đến cho tôi một mớ rắc rối lớn phải không? Tôi đang nghi ngờ không biết có phải tôi đã nhìn lầm cậu không!” Cố Minh Thành đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Là lỗi của con.” Nam Lịch Viễn đứng trước mặt Cố Minh Thành, anh đứng nghiêm như một người lính.
Tư thế đứng này của anh giống như Cố Tam Nhi, nhưng bản thân anh lại không phát hiện ra, Cố Tam Nhi cũng cũng vậy.
Nhưng Cố Minh Thành đã phát hiện ra, chính là tư thế đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng.
Lúc Cố Tam Nhi đứng nhìn cô oai phong lẫm liệt, yểu điệu, thướt tha, lúc anh đứng, thì trông như một người lính gan dạ.
“Tại sao lại làm nó mang thai? Cách tránh thai chẳng lẽ cậu không biết à, việc này cũng phải để tôi chỉ cậu phải không? Còn nữa, nếu đã có rồi, tại sao lại phá bỏ? Để Tam Nhi phải chịu khổ như vậy?” Cố Minh Thành ngồi trên sô pha, đã lâu rồi ông không nổi giận như vậy, đây là lần đầu tiên.
Con gái của ông, đứa con gái bảo bối của ông, mang trong mình giọt máu của của người đàn ông này, sau đó lại phá bỏ.
Không kìm được, làm ông nhớ lại chuyện Khương Thục Đồng sẩy thai, ông biết đó là một thử thách lớn đối với hai người.
Từ đó tuy ông và Khương Thục Đồng ở cùng một thành phố, nhưng lại sốngtrong hai ngôi nhà khác nhau.
Vận mệnh của hai mẹ giống nhau như vậy, ông sợ Cố Tam Nhi gặp phải những chuyện như mẹ mình, nếu quả thật như vậy, Cố Minh Thành thật sự không chịu được.
“Là lỗi của con.” Từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện cho đến giờ, Nam Lịch Viễn chỉ nói bốn chữ đó.
“Tôi biết là lỗi của cậu!” Cố Minh Thành đột nhiên quát.
Con gái bé bỏng của ông, chỉ mới hai mươi tuổi.
“Ngày mai Tam Nhi sẽ trở về, đến lúc đó cha đừng hỏi cô ấy gì hết, chuyện này, cô ấy không muốn người khác biết được.” Nam Lịch Viễn nhìn Cố Minh Thành nói.
“Nó sắp về nhà sao? Sao tôi lại không biết chuyện này?” Cố Minh Thành hỏi.
“Lúc nãy trên đường, cô ấy mới nói với con, con định là lát sẽ nói với cha.” Từ đầu đến giờ, Nam Lịch Viễn vẫn luôn đứng trước mặt Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành cảm thấy trong lòng không được thoải mái, trước đây, mỗi lần sắp về nhà, Tam Nhi đều báo cho ông biết.
Nhưng nghĩ lại những chuyện xảy ra với Tam Nhi, Cố Minh Thành vô cùng đau lòng.
Cố Minh Thành nói nếu trưa mai Tam Nhi sẽ về, thì Nam Lịch Viễn đừng đi nữa, ở lại đây đi, anh sẽ ở chung phòng với Tam Nhi.
Cố Minh Thành đi lên lầu, ông muốn cho Khương Thục Đồng biết tin này, dù sao trước giờ bà vẫn rất thương Tam Nhi, lời đồn bên ngoài rất ghê gớm, thay vì để người ngoài nói, chi bằng để ông nói cho bà biết vậy.
Sau đó, Nam Lịch Viễn nghe thấy trên lầu có tiếng đập đồ, còn có tiếng khóc, tiếng gào của Khương Thục Đồng.
Nam Lịch Viễn biết, cuộc sống sau này của anh sẽ nằm gọn trong tay Khương Thục Đồng, anh sẽ khó sống với bà rồi đây.
Hôm sau, mười giờ trưa Cố Tam Nhi về đến nhà, nhìn thấy Nam Lịch Viễn ở nhà, đôi tay cô liền ôm lấy cổ Nam Lịch Viễn hỏi “Là bởi vì sắp đến giáng sinh, nên anh mới đến Hải Thành phải không?”
“Hải Thành là Hải Thành của em, là nhà của em, nên anh đã đến đây!” Nam Lịch Viễn đứng ngoài cửa nhà họ Cố, nói với Cố Tam Nhi, khi cô vừa xuống xe.
Nói xong câu này, anh mới phát hiện, trên đầu có một tí tuyết.
Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi đều ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy tuyết rơi lả tả, rất đẹp.
Trên lầu biệt thự Bán Sơn, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đều nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ.
Khương Thục Đồng không hiểu, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, mà Cố Tam Nhi đã tử tế với Nam Lịch Viễn như vậy rồi sao.
Cô là người vừa mới sẩy thai.
Cố Minh Thành nhìn con gái mình, ông vẫn thấy đau lòng, chuyện này ông không thể chỉ nghe Nam Lịch Viễn nói , mặc kệ, ông vẫn phải hỏi.
Cố Tam Nhi nhìn thấy cha mình, ông vẫn rất thân thiết với cô, nhưng bây giờ cô đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Trong phòng sách.
“Chuyện con phá thai, cậu ta đã gánh hết trách nhiệm! Bây giờ, ta muốn nghe con nói, về chuyện này con giải thích như thế nào?” Cố Minh Thành vịn lấy vai Cố Tam Nhi hỏi.
Cố Tam Nhi hốt hoảng, cô đứng yên ở đó như một khúc gỗ.
“Làm sao anh ấy lại biết được?” Cô buột miệng hỏi.