Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2396

Khương Thục Đồng cuối cùng cũng lục đến đáy túi, cô dường như vừa nghĩ ra, liền lấy cái thuốc lá điện tử ra và đưa nó cho Cố Minh Thành mà nói: “Của anh đấy!”

Nụ cười trên gương mặt của Cố Minh Thành tựa như một tảng băng, nhếch môi và nói với Khương Thục Đồng một câu: "Tôi có phải nên cảm ơn cô Khương vẫn còn nhớ đến một người giống như tôi không?"

Khương Thục Đồng cười với một dáng vẻ gượng gạo.

Ngay lúc này thì Từ Tranh Dương chạy lại, muốn lấy lại món đồ chơi trên chiếc ghế sofa, do bị cái bàn uống trà che khuất đi. Vì thế mà cậu ấy đứng ở đó với dáng vẻ lề mề, để Khương Thục Đồng thay anh mang qua đây.

Vì Khương Thục Đồng đúng lúc đứng ngay trước mặt của Cố Minh Thành, phải đưa đồ cho Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng nhìn thấy rõ, nó là một chiếc xe đồ chơi cực kì nhỏ. Cơ thể của Cố Minh Thành tựa vào tay vịn của chiếc ghế sofa, còn món đồ chơi nhỏ đó thì nằm ngay phía dưới người của Cố Minh Thành, đủ để cho Khương Thục Đồng nhìn thấy nó.

Tay của Khương Thục Đồng chỉ vào chiếc xe nhỏ nằm bên dưới cánh tay của Cố Minh Thành và hỏi: “Cố tổng, có thể làm phiền anh đưa chiếc xe đồ chơi ấy lại cho tôi được không?”

Khương Thục Đồng đưa Cố Minh Thành cái thuốc lá điện tử vừa nãy, Cố Minh Thành cũng không muốn nhận.

Dù sao thì nó cũng là một món quà mà Khương Thục Đồng đã mang từ Mỹ về cho anh ta.

Chính vì chỉ có 1 cái, nên mới trở nên quý giá
Trong lòng của Cố Minh Thành, bởi vì cái cảm giác thua kém "khi so sánh với Từ Mậu Thận" , nên cảm thấy vừa nuối tiếc, vừa lạc lõng.

Lại dám vứt bỏ thuốc đã mua cho anh.

Cố Minh Thành nhìn qua một lượt bên dưới người mình, quả nhiên là có một chiếc xe nằm ở dưới, anh lấy ra và đưa nó cho Khương Thục Đồng. Cô cũng liền đưa nó đưa cho Từ Tranh Dương.

Khi Khương Thục Đồng đang định xoay người rời khỏi thì chợt nghe thấy tiếng của Cố Minh Thành nói một câu: “Trong lòng của cô Khương đây không phải gọi tôi là Cố Minh Thành rất tự nhiên sao? Sao lại gọi thành Cố tổng rồi?”

Khương Thục Đồng chưa định thần lại, trong lòng nghĩ, chuyện này là do ai đã để lộ?

Cô mơ hồ nhớ lại rằng bản thân mình đã nhiều lần đều gọi là "Cố Minh Thành", không gọi "Cố tổng", rốt cuộc là đã lộ từ khi nào thì cô vẫn thực sự không nhớ rõ.

Bởi vì đã bị Cố Minh Thành nắm trọn lấy điểm yếu này mà Khương Thục Đồng ít nhiều cũng có chút bẽ mặt, giọng điệu cũng không còn phải gồng gánh như ban nãy, giờ đây lối thoát duy nhất là "chết cũng không thừa nhận".

Khương Thục Đồng với đôi mắt lấp lánh mà nói: “Đâu có, tôi luôn gọi anh là Cố tổng cơ mà.”

“Chối à?”

“Thật sự là không có mà, hơn nữa, nhưng lúc riêng tư tôi rất ít khi nhắc đến anh, để có cơ hội gọi tên anh ắt cũng rất hiếm hoi."

Hay cho điều "hiếm khi nhắc đến", Cố Minh Thành lạnh lùng hừm một tiếng, không hề có ý định tranh luận với Khương Thục Đồng trong vấn đề này, vả lại, mục đích thực sự của việc tranh luận cũng không phải vì cái tên này.

Mà nó nằm ở sự sơ suất mà cô đối với bản thân cô.
Sau khi Khương Thục Đồng tặng quà xong thì lập tức trở về khách sạn, cô vốn dĩ dự tính nhanh chóng quay về Thượng Hải, nhưng, chiếc váy lần trước bị móc hỏng đó, vẫn canh cánh trong lòng cô. Cô rất muốn xem xem nhà xưởng đó rốt cuộc là đã sử dụng loại chất liệu gì, tại sao nó lại không thể chắc bền được? Theo lẽ thường mà nói, dù là treo lên trên cái đinh rồi, nhưng một khi tháo ra là tháo được ngay, không ngờ rằng, loại vải này dễ rách như vậy, một cái là thành ra như thế.

May mắn thay, xưởng quần áo này ở Thượng Hải.

Khương Thục Đồng mang theo chiếc váy này đến công ty, vốn dĩ định khiếu nại. Nhưng khi suy nghĩ lại, nếu như là đi khiếu nại thì người ta nhất định sẽ không để cho cô đi tham quan nhà máy, cô chính là muốn xem dây chuyền sản xuất của người ta.

Đến trước cửa công ty của người ta rồi, Khương Thục Đồng mới nhớ ra là trước khi đến đây cần phải nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo, chính là cô đến đây với thân phận gì, cái cớ khiếu nại trước đó, đã bị chính cô gạt bỏ rồi.

Trong lúc đang mải suy nghĩ, người ở bàn lễ tân chào cô và nói: “Chào cô, xin hỏi là tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Khương Thục Đồng vừa đi thì có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, nói: “Là thế này, tôi là thư ký của Cố tổng thuộc công ty tập đoàn Minh Thành, chủ tịch của chúng tôi muốn mua một lô hàng đồng phục, ông ấy bảo tôi đến đây để xem xét tình hình trước.”

Đương nhiên là sẽ không nói là thư ký của chủ tịch Amon rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, thì việc là thư ký của công ty tập đoàn Minh Thành vẫn thích hợp nhất. thứ nhất, danh tiếng của tập đoàn Minh Thành vốn có tiếng hơn Amon, vì thế mà lễ tân mới khách sáo với Khương Thục Đồng như thế. Ngoài ra, một điểm quan trong hơn hết, đó là Amon cũng làm về trang phục, nếu như cô nói bản thân mình là thư ký của Từ Mậu Thận thì không thể tránh khỏi sự cạnh tranh hiềm khích giữa những người cùng ngành, còn những công ty khác thì sao, Khương Thục Đồng chưa từng làm việc ở công ty khác, lỡ như có đề cập đến những tình huống khác, Khương Thục Đồng sẽ bị lộ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy tập đoàn Minh Thành vẫn là một lựa chọn đúng đắn nhất.

Cô nhân viên ở quầy lễ tân đã đem yêu cầu của Khương Thục Đồng báo cáo cho giám đốc, giám đốc này cũng cực kì thận trọng, ông đích thân ra đón tiếp Khương Thục Đồng, trên đường ông tiện thể hỏi cô muốn mua loại đồng phục nào, trước tiên chúng ta hãy đi đến phân xưởng xem qua đã.

Khương Thục Đồng thiêu dệt câu chuyện ra, dù sao thì trước đây cô cũng từng làm việc tập đoàn Minh Thành, có nói dối thiêu dệt lên cũng rất giống thật, đi tham quan xưởng, cô cảm thấy máy móc ở xưởng này đã cũ rồi, ngoài ra, vải sau khi đã qua nước, cũng không giặt hồ lại.

Tạm thời Khương Thục Đồng đã biết được hai nguyên nhân chính.

Nếu như muốn làm thời trang nữ, đương nhiên, đương nhiên phải ngăn chặn những lỗi sai ở những mặt này trước.

Khương Thục Đồng cảm thấy, về sau cô sẽ không bao giờ đến công ty này một lần nào nữa, có bị lộ cũng không sao.

Sau khi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Thượng Hải., cô xuống thang máy của khách sạn, chuẩn bị đến sân bay.

Thì ngay tại phía dưới lầu, Khương Thục Đồng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của một người mà cô đã gặp vào hôm qua, trong phút chốc mặt cô bỗng nóng lên.

Đó chính là vị giám đốc của nhà máy.

Khương Thục Đồng chắc chắn 100%, cô bị lộ rồi, một nhà máy to như thế họ không thể không đi điều tra được, trước đó không tra mà đón tiếp Khương Thục Đồng trước, dù sao cũng chỉ tham quan nhà xưởng, cũng không lấy được bất kỳ bí mật gì, sau đó chắc chắn là điều tra rồi.

Quả nhiên, người đàn ông với đôi mày nhíu lại, nói: “Cô Khương, cô đã đến công ty của chúng tôi rồi, điều tra nhà xưởng của chúng tôi, bây giờ muốn bỏ đi à?”

Khương Thục Đồng chưa hề nghĩ đến, người trong xưởng lại đến tìm tận nơi, nói bản thân muốn học trộm kỹ thuật thì càng không được.

Chính là lúc Khương Thục Đồng vô kế khả thi, thì phát hiện có người xuất hiện ở cửa khách sạn.

Đó là Cố Minh Thành, anh ấy đến đây để làm gì?

Cố Minh Thành một tay để vào túi, khi anh nhìn thấy Khương Thục Đồng cùng với một người khác đang đứng ở sảnh khách sạn, anh dừng bước, anh nhanh chóng hiểu được câu chuyện rồi.

Cố Minh Thành đi đến trước mặt của Khương Thục Đồng, và nhìn thẳng vào vị giám đốc nọ.

Giám đốc tất nhiên là nhận ra Cố Minh Thành, thái độ của ông thay đổi hẳn “Cố…Cố tổng…”

Cố Minh Thành liếc nhìn vị giám đốc này “Dám động đến người của tôi sao?”

Hôm qua, vị giám đốc đó chỉ mới thăm dò được Khương Thục Đồng không phải là thư ký của Cố Minh Thành, thư ký Cố Minh Thành có một người khác, nhưng tại sao Cố Minh Thành lại nói Khương Thục Đồng là “người của anh”?

Nhưng ngay tức nghĩ ra, nếu không phải là thư ký, nhất định chính là quan hệ nam nữ, nếu không, thì cũng không thể nào có chuyện một người con gái tự ý xưng là thư ký của Cố Minh Thành, người ngoài không gan như vậy.

Giám đốc tự chuốc lấy phiền phức, nên lẳng lặng bỏ đi.

Khương Thục Đồng vừa định cảm ơn Cố Minh Thành, anh nghiêng đầu sang nói: “Đi thôi, thư ký Khương.”

Một câu “thư ký Khương” đã khiến cho Khương Thục Đồng không thể nói gì cả, bị anh nắm gọn điểm này trong tay, cô cảm thấy bản thân thực sự bối rối.

Có chút bẽ mặt.

Cô kéo hành lý của mình, thì phát hiện hành lý của cô đã được anh ấy kéo đi, Khương Thục Đồng chỉ còn cách đi theo.

Cố Minh Thành vừa đi vừa hỏi cô “Là ai đã cho em cái lá gan to, dám mạo danh thư ký của tôi vậy?”

Chắc hẳn hôm qua giám đốc này điều tra cô, làm kinh động đến Cố Minh Thành.

“Mạo danh thư ký của anh là an toàn nhất.” Khương Thục Đồng trả lời.

“Thế là ai cho em cái cảm giác an toàn?” Cố Minh Thành liền hỏi.

Khương Thục Đồng không nói gì, hai người cũng đã đi đến cửa khách sạn, em trai bãi đỗ lái xe của Cố Minh Thành qua đây.

“Đi, đưa em đến sân bay.”

Khương Thục Đồng vẫn còn thấy khó hiểu, tại sao Cố Minh Thành lại xuất hiện đúng lúc cô và giám đốc xảy ra mâu thuẫn, thì ra là anh biết rằng hôm nay bản thân cô sẽ đi khỏi đây nên cố tình đến đây đưa cô.

Đến sân bay rồi, Khương Thục Đồng phải vào khu vực kiểm tra trong nháy mắt thôi.

Cố Minh Thành hỏi “Không ôm anh một chút sao?”

Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành.

Người đàn ông này bất chợt xuất hiện trong cuộc đời của cô, lại vướng vào anh lâu như thế, dù có làm gì đi nữa cũng không thể bỏ xuống đi, phải đi rồi mà trong lòng vẫn còn vướng bận.

Vì thế, ôm thôi thì cũng có sao đâu?

Khương Thục Đồng bỏ hành lý xuống, cô ôm lấy eo của Cố Minh Thành, đại khái đây là lần ôm eo anh lần cuối.

Từ giờ, cô quay về Thượng Hải, có khả năng cô sẽ không còn quay về Hải Thành nữa, những ngày sống ở Hải Thành như thế này cũng sẽ không còn nữa.

Trong lòng anh vẫn luôn ấm áp.

Cố Minh Thành cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, cằm của anh đặt trên đỉnh đầu của cô mà xoa nhẹ, nói: “Khi nào thì em sẽ quay về?”

“Không biết, nếu như không còn chuyện gì thì có khả năng em sẽ không về đây nữa, em còn rất nhiều việc ở Thượng Hải, bận lắm.” Khương Thục Đồng tựa người vào trong lòng của Cố Minh Thành, do dự mà nói: “Anh…hai người nhất định phải…, chúc anh hạnh phúc!”

Nhớ đến cảnh anh cùng với Thử Yểu nhảy múa vui vẻ bên nhau, Khương Thục Đồng chợt cảm thấy vui mừng thay cho anh.

Cũng thấy xót xa trong lòng.

Khương Thục Đồng không đặt ra những yêu cầu cao, thứ cô hy vọng duy nhất chính là anh có thể hạnh phúc, cô bất thình lình nhớ ra trước đó cô đã hứa với Khương Vũ Vi rằng Khương Vũ Vi có thể theo đuổi anh ấy, nhưng cô lập tức suy nghĩ, người ta đã về với người yêu cũ rồi, thì Khương Vũ Vi theo đuổi anh là điều không đúng đắn, tuy rằng trước lúc kết hôn thì bất cứ ai cũng đều có cơ hội, nhưng nếu Cố Minh Thành vẫn một lòng rất yêu cô bạn gái cũ của anh, thì Khương Thục Đồng vẫn phải cố gắng thuyết phục con bé.

“ Em đi đây, Tạm biệt!” Khương Thục Đồng nói xong thì rời khỏi lòng của Cố Minh Thành, đi lên máy bay.

Khương Thục Đồng vừa đi vừa gửi tin nhắn đến cho Khương Vũ Vi, rằng: Dạo trước chị đã từng hứa với em là em có thể theo đuổi Cố Minh Thành, mặc dù chị không có quyền phát ngôn gì, nhưng anh vẫn rất thích người yêu cũ, nên, bây giờ chị khuyên em hay là cứ giữ lại tình cảm này trong lòng, bởi vì, trong một tình cảnh mà nhiều người con gái cùng lúc theo đuổi một người con trai như thế, chị thực sự không muốn nhìn thấy em ngày càng lún sâu vào. Đây chính là ý kiến của riêng chị, em nên suy nghĩ kĩ càng lại.

Khương Thục Đồng đang cúi đầu xuống gửi tin nhắn mà xém chút nữa thì đụng phải người khác, dáng vẻ vội vàng, rẽ qua chỗ rẽ thì mất hút rồi.

Cũng không biết đang gửi tin nhắn cho ai mà tập trung tinh thần như thế.

Nhưng mà, Cố Minh Thành nhanh chóng biết được Khương Thục Đồng đang gửi tin nhắn cho ai.

Trên đường quay về, Khương Vũ Vi gửi tin nhắn cho anh, gửi ảnh chụp màn hình cho anh.

Cố Minh Thành cho xe dừng ngay bên đường, anh nhìn vào tin nhắn, đôi lông mày nhíu lại. Bởi vì thứ anh đang xem không chỉ có mỗi dòng tin nhắn này, ngoài ra còn có một tin trước đó, tin nhắn ấy chính là lịch sử trò chuyện giữa Khương Vũ Vi và Khương Thục Đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK