Khương Vũ Vi dám thách đố:Cố Minh Thành tuy rằng không để ý Khương Thục Đồng từng kết hôn,nhưng một khi cô ta đã tốt với Cố Minh Thành rồi,lại lên giường với người đàn ông khác,theo người địa vị như Cố Minh Thành,là tuyệt đối không thể chịu đựng được,anh ta không thể chịu đựng người phụ nữ tam tâm nhị ý。
Khương Vũ Vi khẳng định,những lời người đó nói với Cố Minh Thành,Cố Minh Thành chắc chắn sẽ tin。
Nhìn dáng sau lưng của Khương Thục Đồng,Khương Vũ Vi cảm thấy,cái thách đố này,cô ta đã thách đố đúng rồi。
Hôm đó Khương Thục Đồng từ chức với tập đoàn Minh Thành,bầu trơi đã mưa lâm râm,mùa xuân đã qua được một nữa, thời tiết đã từ từ chuyển tốt rồi,càng ngày càng nóng。
Từ tập đoàn Minh Thành từ chức,cô ta phải ký nhiều loại thủ tục。
Đồng nghiệp lại nói lời bàn tán giữa cô ta và Chủ tịch,nói loại như hai người chia tay gì đó,Khương Thục Đồng không để trong lòng。
Chỉ có Tiết Lan hỏi “Sao đột nhiên vậy,vì cái gì chứ?”
“Làm việc tại Minh Thành tâm trạng không vui lắm,có khi thấy rất ngại ngùng。”
“Là gặp được anh ta thấy ngại ngùng sao?”
Khương Thục Đồng biết được chữ “Anh ta” đang nói là Cố Minh Thành。
Khương Thục Đông “Ừ” Một tiếng。
Đơn từ chức của Khương Thục Đồng chỉ cần phòng nhân sự ký là được rồi,cô ta cũng không phải là quản lý cao cấp gì hết,không cần đến Chủ tịch giữ lại,hôm đó đúng lúc Cố Minh Thành không có trong công ty,Khương Thục Đồng im hơi lặng tiếng rời đi。
Mạc đại sự cũng đã giữ lại,nhưng chỉ nói những lời khách sáo。
Sau khi Khương Thục Đồng từ chức,đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ chồng。
Mẹ chồng rất nhanh phải làm phẩu thuật rồi,khương Thục Đồng đến chăm sóc bà ta,dù sao ba chồng cũng lớn tuổi rồi,một người chăm sóc cũng không xuể。
Mấy ngày nay luôn chăm sóc cho mẹ chồng,đột nhiên hôm đó mẹ chồng hỏi,“Không cần đi làm sao?”
“Con đã từ chức rồi。” Khương Thục Đồng cúi đầu gọt trái táo。
“Vậy con và Cố Tổng - -” Mẹ chồng cẩn thận quan sát trên mặt Khương Thục Đồng,bà ta hỏi 。
“Chia tay rồi sao?”
Mẹ chồng “Ừ” Một tiếng,lại nói “Trong hôn nhân ai lại chịu được sự cám dỗ bên ngoài chứ,có người đã đi ngoại tình,suốt cuộc đời cũng không thể quay đầu,có người thì kịp thời tỉnh ngộ,cảm thấy đối phương dù sao cũng không thích hợp,khi tôi còn trẻ,cũng cảm thấy có nhiều đàn ông rất đẹp trai,cũng từng đụng qua tâm tư đó,nhưng mà tôi và ba chồng của con,con cũng đã có rồi,sau này,từ từ lại quay về với gia đình thôi。”
Khương Thục Đồng “Ừm ”Một tiếng,luôn cảm thấy lần này bản thân đã tổn thương rất nặng,có thể sau này sẽ không yêu ai nữa。
“Thục Đồng,sau khi tôi làm xong phẫu thuật,thì con đến Thượng Hải đi,Chí Khiêm tại Thượng Hải,theo như tôi hiểu biết về nó,Hải Thành là nơi thương tâm của nó,nó sẽ không quay lại đâu,hơn nữa,chủ nợ rất nhiều,nó cũng không cần thiết phải quay lại。Nếu như cô đã từ chức,nghĩ rằng cũng do công việc không vui vẽ,nêu như vây,cô cũng đến Thượng Hải đi。” Mẹ chồng đề nghị Khương Thục Đồng。
Kỳ lạ,quan hệ giữa Khương Thục Đồng và mẹ chồng,sau khi bà ta bệnh,quả nhiên lại có cảm giác như mẹ con vậy。
“Con suy nghĩ thêm。” Khương Thục Đồng nói。
Lúc nãy mẹ chồng nói,từ chức không vui vẽ,nên nói là vì chia tay không vui vẽ,nhưng mà mẹ chồng nói rất kín đáo,người đến tuổi này rồi đã biết quan sát sắc mặt,Khương Thục Đồng hiểu rõ。
Khương Thục Đồng nhìn thấy,trên bàn của mẹ chồng có rất nhiều danh thiếp của bác sĩ phục hồi chức năng,cũng rất có danh tiếng,có những người Khương Thục Đồng chỉ nghe qua,nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ。
Khương Thục Đồng đặc biệt thấy khả nghi hỏi,“Đây là do ai có bản lãnh như thế này,lại có nhiều số điện thoại của bác sĩ phục hồi chức năng vậy?”
Mẹ chồng nhìn Khương Thục Đồng,ánh mắt nhấp nháy, “À,do ba con tìm được đó,trước đây ông ta cũng có quen biết được một số người,nhờ tôi sau khi làm xong phẩu thuật đến tìm những người này。”
Khương Thục Đông “À” Một tiếng,không suy nghĩ thêm nữa。
Trong lòng mẹ chồng nghĩ,xem ra Cố Minh Thành đưa những thứ này đến,Khương Thục Đồng là không biết chuyện,nếu Như đã không biết,vậy thì vĩnh viễn cũng không cần biết nữa,dù sao cũng đã chia tay rồi。
Phẫu thuật của mẹ chồng rất thành công,cộng thêm tiền phẫu thuật thời kỳ đầu và chi phí phục hồi sau này,dự tính đã tiêu hơn năm sáu trăm ngàn rồi,vốn dĩ muốn đem những số tiền còn lại trả cho Cố Mình Thành,nhưng mà cô ta nghĩ,tương lai của cô ta chưa đoán trước được,còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền,đợi sau này một lúc trả hết cho anh ta。
Dù sao anh ta cũng không thiếu tiền。
Nhưng mà một triệu hai trăm ngàn đối với Khương Thục Đồng mà nói,đúng là một số tiền rất lớn đó!
Khương Thục Đồng mang số tiền đó cho ba chồng giữ lại,nói rằng nếu không đủ,thì đến Thượng Hải tìm cô ta,vì mẹ chồng đã khoẻ lại,cho nên không cần nằm viện,ở nhà được rồi,hơn nữa,Khương Thục Đồng nhìn thấy tình trạng mẹ chồng rất tốt,cô ta đã yên tâm,đã trả phòng của mình,đi đến Thượng Hải。
Chỉ gửi một tin wechat cho Khương Lịch Niên,nói rằng bản thân đi Thượng Hải,sau đó tiếp tục nói với Khương Vũ Vi,nhiều năm qua,ngoại trừ Hải Thành,cô ta chỉ đi qua Thượng Hải,cảm thấy Thượng Hải cho cô ta cảm giác rất an toàn,cho nên đã đi Thượng Hải。
“Có phải muốn gương vỡ lại lành với anh rễ không?” Khương Vũ Vi hỏi。
Khương Thục Đồng không trả lời,gương vỡ rồi sao lành lại được chứ ? Cô ta cũng không tính nói với Lục Chí Khiêm。
Đến Thượng Hải đã thuê một căn phòng, bắt đầu tìm việc làm,vì đã có được kinh nghiệm làm việc tại doanh nghiệp quốc tế như tập đoàn Minh Thành,muốn tìm một việc làm mới cũng không khó khăn, cô ta tìm được một công việc tiền lương cũng chấp nhận được,thì bắt đầu cuộc sống。
Một tháng sau cảnh sát gọi cho cô ta là,nói Lục Chí Khiêm nhờ Khương Thục Đồng đến gặp anh ta。
Khương Thục Đồng khẳng định,đây là do ba chồng đến thăm Lục Chí Khiêm,đã đem tình hình của bản thân nói cho Lục Chí Khiêm biết, cho nên,anh ta mới cầu xin bản thân đi gặp anh ta。
Khi Lục chí Khiêm gặp được Khương Thục Đồng,trong lòng mừng hớn hở,nói rằng sau này anh ta cũng sẽ ở lại Thượng Hải phát triển,cơ hội của hai người càng nhiều hơn。
Chắc do đã trải qua nhiều chuyện,Lục chí Khiêm đã buông xuống những chuyện trước đây。
Khương Thục Đồng không nói gì,Lục Chí Khiêm còn một tuần nữa có thể ra tù rồi。
Anh ta hỏi nơi ở của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng không nói gì với anh ta hết。
Tuy rằng hiện giờ Lục Chí Khiêm đã sửa lỗi làm lại từ đầu,nhưng mà sợ rằng lại xảy ra chuyện như lần trước,dù sao tại Thượng Hải Khương Thục Đồng cũng không quen biết ai hết,không nói cho anh ta biết,là một kế sách an toàn。
Một tuần sau,Lục Chí Khiêm đã ra tù,anh ta bắt đầu phát triển sự nghiệp tại Thượng Hải,nhưng mà đã từng ngồi tù,lại có chủ nợ đòi nợ,con đường muốn lập nghiệp của anh ta cũng không dễ dàng。
Hôm đó,Khương Thục Đồng đang đi làm,nhận được cuộc gọi của Lục Chí Khiêm,sau khi Lục Chí Khiêm ra tù,hai người đã trao đổi số điện thoại,dù sao trước đây cũng từng là vợ chồng。
Lục Chí Khiềm nhờ Khương Thục Đồng cùng anh ta đi gặp một người,nếu giúp đỡ được thì hãy giúp đỡ anh ta,khi anh ta đang trong tù,cũng đã trên mặt kinh tế giúp đỡ qua Khương Thục Đồng。
Cô ta đã kịp thời trang điểm lại,không đến nổi quá khốn đốn,đã đi đến khách sạn mà Lục Chí Khiêm nói。
Vừa bước vào bên trong phòng,bên trong lại truyền đến một tiếng hô hoang của một người,“Tôi cứ tưởng là ai chứ,thì ra là Khương tiểu thư。”
Khương Thục Đồng sừng sờ,không ngờ lại là Kiều Uy。
Hèn chi Lục Chí Khiêm không nói với cô ta người muốn gặp rốt cuộc là ai,thì ra là Kiều Uy,anh ta có thể xem như đối địch của Khương Thục Đồng,khi còn đang ở Hải Thành,Lục Chí Khiêm đã biết giữa hai người từng xảy ra mậu thuẫn với nhau。
Nếu như sớm biết được là Kiều Uy,Khương Thục Đồng sẽ không đến。
Khương Thục Đồng không muốn trả lơi,“Tôi ở Hải Thành toàn bộ chuyện đã kết thúc。Đến Thượng Hải chỉ muốn bắt đầu lại từ đầu。”
Kiều Uy cười cười,ánh mắt lại gian xảo nhìn qua Lục Chí Khiêm,” Cũng đúng,cô và Lục Chí Khiêm vốn dĩ là vợ chồng,nhưng mà,Lục công tử hiện giờ sa sút như vậy,Khương tiểu thư vẫn để mắt đến anh ta chứ?”
Mặt của Lục Chí Khiêm rất ngại ngùng。
Khương Thục Đồng cười,“Tuy rằng tôi không để mắt đến anh ta,cũng sẽ không để mắt đến người khác。”
Chỉ trả lại một câu nói cho Kiều Uy。
Đã cho Kiều Uy biết được sự lợi hại,nhưng mà anh ta đối với Khương Thục Đồng vẫn cảm thấu hiếu lỳ,“Chuyện trước đây,thực sự cắt đoạn rồi sao?Hiện giờ Lục công tử,muốn tôi giới thiệu một dự án cho anh ta đó,tôi có giới thiệu hay không,chỉ đợi một câu nói của Khương tiểu thư。”
Khương Thục Đồng giờ mới hiểu được mục đích Lục Chí Khiêm gọi cô ta đến đây,anh ta cứ nói muốn cải tà qui chánh,nhưng mà hiện nay mới được ra tù,lại khiến Khương Thục Đồng lâm vào cảnh như thế này, kéo cô ta đến đây,vì Lục Chí Khiêm biết được tâm tư của Kiều Uy đối với Khương Thục Đồng,nói rõ ra,đây là mỹ nhân kế。
Khương Thục Đồng cười lạnh một tiếng,“Tuỳ ý。Anh có cho Lục Chí Khiêm dự án đó hay không do anh quyết định,không phải tôi。”
Kiều Uy nhìn thấy Khương Thục Đồng có chút giận dữ,anh ta nói,“Không ngờ đến,tính tình của Khương tiểu thư vẫn quyết liệt như vậy。”
Khương Thục Đồng luôn ngồi lại trên bàn ăn,mới bước ra cửa khách sạn,cô ta đã bắt đầu la mắng Lục Chí Khiêm,“Anh tưởng rằng mục đích của anh tôi không nhận ra sao。”
Những ánh đèn đường màu vàng chiếu trên mặt của Lục Chí Khiêm,“Tôi biết được cô đã nhận ra được,nhưng mà tôi có cách gì chứ?Con người một khi đã đến bước đường cùng,là thứ gì cũng có thể làm ra được。Tôi chỉ muốn nhận được dự án đó,có gì sai chứ?Hơn nữa,có tôi ở đây,anh ta cũng không thể làm gì cô?
Mặc dù Kiều Uy có làm hay không làm cô ta gì đi nữa,nhưng mà Khương Thục Đồng đối với cách làm này của Lục Chí Khiêm cũng có chút ý kiến。
Cô ta không muốn nói nữa,quay lưng đi về。
Căn phòng cô ta thuê có chút đắt tiền,một tháng cần đến bốn năm ngàn,tiền lương vừa đủ để trả tiền phòng,đừng nói đến trả tiền,chỉ là sinh sống thôi cũng là một vấn đề khó khăn,cũng không cần nói đến kiếm một triệu để trả cho Cố Minh Thành。
Khi Khương Thục Đồng đi làm,bản thân một chút gì đó,những ngày nghỉ có thể đi dạo ngoài phố。
Sau đó cô ta đã phát hiện một thương hiệu bán áo nam,gọi là “Amon” Vô cùng cao cấp,chất liệu vải rất tốt,đường chỉ may cũng tốt,theo Khương Thục Đồng hiểu biết về đồ vật xa hoa,cô ta cảm thấy hiệu này rất có tiềm năng,có thể vì vẫn chưa là một hiệu có danh tiếng,cho nên,giá tiền cũng không đắt lắm,một khi đến thời cơ,giá cả được nâng cao chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi。
Khương Thục Đồng đứng đối diện quan sát cửa hàng này đã một ngày,phát hiện lượng tiêu thủ cũng rất tốt,cô ta muốn đại lý cho thương hiệu này。
Sau khi đã nói với chủ cửa hàng mục đích của bản thân,chủ tiệm đã đưa cho cô ta một tấm danh thiếp,nói là người liên hệ của xưởng này,nhờ Khương Thục Đồng tìm người đó。
Khương Thục Đồng sửng sờ,“Xưởng may ở Hải Thành。”
“Có vấn đề gì sao?”
“À,không có gì。” Khương Thục Đồng tuỳ miệng nói。
Trên đường về đã gọi cho số điện thoại đó,bên kia trả lời,chi phí đại lý là hai triệu,đối với cửa tiệm cũng có yêu cầu,vì họ đã lập trí muốn đưa Amon trở thành một thương hiệu cao cấp,cho nên,đối với cửa hàng của đối phương cũng có chút yêu cầu。
Khương Thục Đồng cảm thấy đây đúng là chuyện tưởng tượng,cô ta hiện giờ chỉ còn lại ba trăm ngàn,tiền đại lý cũng không đủ,còn phải kiếm cửa hàng,Thượng Hải này là tất đất tất vàng,tiền thuê cửa hàng một năm đã là mấy triệu rồi,hơn nữa nghe khẩu khí của đối phương,còn phải là địa đoạn cao cấp nữa chứ。
Cô ta vốn dĩ muốn bỏ đi suy nghĩ đó,thì nghe được bên kia truyền lại một giọng nói quen thuộc,“Tiểu Cao,giúp tôi thống kế số lượng một cái。”