Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23261
Buổi tối, Khương Thục Đồng mơ một giấc mơ, gió thổi mây bay, cô bị cuốn vào bên trong, những điều xảy ra bên trong giấc mơ đều không chân thực.

Lúc tỉnh lại mới phát hiện bây giờ đã tám giờ hơn, trên điện thoại thông báo có 3 cuộc điện thoại nhỡ.

Chắc hẳn không phải là quảng cáo, cô gọi điện thoại lại.

Không ngờ đối phương lại là bệnh viện quốc tế, tối qua sáng sớm nay, Adam đã chết vì bệnh, dù sao thì trước kia cũng có tiền sử bệnh suyễn, hơn nữa......

Hơn nữa.... nội dung sau đó đối phương không nói.

Trong đầu Khương Thục Đồng đã trống rỗng rồi, ong ong, không thể chịu nổi nỗi đau sinh mạng bị chia cắt nhưng điều đó cuối cùng cũng đã đến rồi.

Vẫn luôn cho rằng Adam là phòng tuyến cuối cùng của cô, là người cuối cùng mà cô có thể dựa vào, không ngờ rằng rốt cuộc lại chính là kết quả này.

Cô không lập tức chạy tới bệnh viện, ngồi xuống giường của mình nhìn mặt trời mọc từ hướng đông.

Sáng sớm ngày mùa hạ lại sáng sủa tựa như ánh sáng ban trưa.

Từ giây phút quyết định ở cùng Cố Minh Thành, cô đã khởi động ngòi nổ, trên con đường này có người bị cưỡng hiếp, có người chết đi, thậm chí đến Adam – người cô tin tưởng nhất cuối cùng cũng rời xa cô.

Rõ ràng đều không phải lỗi của bọn họ, ông trời luôn dùng đủ các biện pháp nhắc nhở Khương Thục Đồng, đời này cô không nên ở bên cạnh Cố Minh Thành.

Nếu như không ngừng có người gặp phải tai họa, tình yêu này, Khương Thục Đồng không muốn có.

Adam đi rồi, lại không có bất kì đứa con nào, không có đời sau.

Đứa nhỏ đó, là do Cố Minh Thành làm mất.

Vì vậy, người thực sự nên xuống địa ngục, vốn dĩ đã không phải là bọn họ mà là cô và Cố Minh Thành, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể chấm dứt.

Nhưng cớ sao mỗi khi nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Khương Thục Đồng lại không phục như vậy chứ.

Cô hi vọng Cố Minh Thành có thể yên ổn, cả cuộc đời này đều yên ổn, đó là người mà cô yêu sâu đậm.

Cô rất yêu rất yêu người đó, cô hi vọng cuộc đời này của anh ấy, bình an không cần phải lo nghĩ gì, không ốm không đau.

Hi vọng anh ấy thường nở nụ cười, may mắn tràn đầy.

Cũng hi vọng anh ấy – nâng lên được cũng có thể hạ xuống được!

Lời nói này là nói cho anh ấy, cũng là nói với bản thân Khương Thục Đồng cô.

Là một lời khuyến khích.

Là một loại nói khích bản thân sau khi tự ngược đãi bản thân.

Trái Đất không còn ai, nhưng vẫn xoay tròn như cũ.

Những khó khăn trắc trở tưởng chừng như không thể vượt qua, nhưng cuối cùng rồi cũng có san phẳng thành bình địa, giống như trong cuộc đời của Khương Thục Đồng từ trước đến nay chưa từng có Cố Minh Thành.

Mà cuộc đời của Cố Minh Thành cũng chưa từng có Khương Thục Đồng!

Lúc Khương Thục Đồng đến bệnh viện quốc tế nhìn thấy Tiểu Cù đang ngồi trên giường bệnh của Adam.

Tiểu Cù ngồi xổm xuống, đầu cúi về phía trước, ánh mặt trời chiếu lên người, để lại một cái bóng vô cùng đáng thương cho Khương Thục Đồng.

Nước mắt của Tiểu Cù rơi xuống tích tách tích tách, khó lòng kìm lại được, cô cũng không lau đi, để mạch nước ngầm chảy thành sông.

Ngay trong đêm cô và Adam mở lòng, trong lúc quyến luyến, Adam nói cô chẳng qua là một đứa bé thiếu tình thương.

Cũng chính câu nói đó của Adam, chạm tới tận sâu trong tim của Tiểu Cù, Adam chính là người mà Tiểu Cù yêu thương nhất, cô biết Khương Thục Đồng xem thường tình yêu của cô, cho rằng tình yêu của cô dơ bẩn hạ tiện, không xứng với Adam, cô từng thử nói chuyện với Khương Thục Đồng, mặc dù Khương Thục Đồng không nói ra miệng nhưng trong lòng cô ấy lại xì mũi coi thường, tiểu Cù chỉ cần nhìn một cái liền biết rồi.

“Cô biết tại sao hôm đó tôi lại đi tìm Cố tổng không?” Tiểu Cù khịt mũi, hỏi Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng đứng ở bên cửa, tiểu Cù từ đầu đến cuối chỉ duy trì một động tác – rơi nước mắt, cô ấy chưa từng nhìn vế hướng cánh cửa nhưng lại biết Khương Thục Đồng đến.

Adam không còn, người buồn không chỉ mình tiểu Cù?

Khương Thục Đồng càng buồn hơn!

“Lúc đó, trong lòng tôi tồn tại một loại tâm lí đố kị, tôi mới để Cố Tổng làm mất đứa con của tôi, bởi vì chỉ có con của anh ấy mất rồi, anh ấy mới không can tâm, mới có tỉnh lại được. Nếu như không có anh ấy, một mình tôi mang theo đứa nhỏ còn có ý nghĩa gì chứ! Tôi sẽ không giữ lại một đứa nhỏ lớn lên giống hệt anh ấy để mỗi ngày đều nhớ tới anh ấy. Cô nói tôi ác độc cũng được, nói tôi tâm lí biến thái cũng được! Ngày hôm đó chính xác là tôi cố ý!” Tiểu Cù vừa khịt mũi vừa nói.

Khương Thục Đồng vẫn luôn cảm thấy động tác của người vừa im lặng rơi nước mắt vừa khịt mũi là đáng thương nhất.

Sức mạnh bi thương không tiếng động đó sẽ đập nát trái tim cô.

Giây phút đó, dường như cô nhìn thấy được trái tim của Tiểu Cù.

Bác sĩ đến rồi, Khương Thục Đồng nhắc tới chuyện muốn gặp Adam lần cuối, Tiểu Cù không có phản ứng gì.

Bác sĩ do dự hồi lâu, nói một câu, “Không gặp được rồi!”

“Tại sao?” Miệng Khương Thục Đồng cứng ngắc lại.

“Là như thế này! Chi phí của Adam nằm bệnh viện, ngoài bệnh viện quốc tế nơi anh ta làm việc trả các chi phí y tế cơ bản, những thuốc nhập khẩu đắt đỏ là do Cố tiên sinh chi trả, ngày hôm qua, lúc bác sĩ hỏi có nên tiếp tục cho Adam sử dụng thuốc nhập khẩu, xảy ra một số bất đồng, nhưng quan trọng nhất vẫn nên hỏi ý kiến của Cố tổng, cô cũng biết, chi phí trị liệu mỗi ngày của Adam khoảng năm ngàn, nếu như thêm những loại thuốc này nữa thì bình quân mỗi ngày là tám ngàn, cứ như vậy mãi, mỗi ngày mỗi ngày, tôi rất hiểu Cố tiên sinh, nhưng không ngờ rằng sau khi ngừng thuốc thì bệnh suyễn của anh ấy lại tái phát, sáng nay liền đi rồi, chúng tôi mới liên hệ với đại sứ quán, suy cho cùng cũng không phải là người Trung Quốc, bây giờ, bệnh viện quốc tế đã nâng linh cửu của Adam quay về Đức rồi!” hai tay bác sĩ đút trong túi áo blu, nhìn qua cũng vô cùng xót xa.

Khương Thục Đồng sửng người trong giây lát, Cố Minh Thành?

Dừng thuốc cho Adam, có nên nói với cô một tiếng không?

Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Cù nghe được cách nói như vậy, vốn dĩ là ánh mắt đáng thương, bây giờ cô dùng ánh mắt độc ác nhìn về phía Khương Thục Đồng khiến Khương Thục Đồng cảm thấy sởn tóc gáy.

“Hóa ra là vậy! Hôm qua lúc tôi tới, Adam vẫn còn hơi thở! Qua một đêm, đã trở thành như thế này!” Tiểu Cù nói.

Trái tim Khương Thục Đồng thực sự không chịu đựng được sự đau đớn này.

Vốn dĩ Adam là vì cô mới trở thành người thực vật, bây giờ lại bởi vì Cố Minh Thành mà trở thành người chết.

Khương Thục Đồng phút chốc ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, trái tim vốn dĩ đã cứng lại lại một lần nữa dậy sóng.

Tiểu Cù ác độc nhìn về phía cô.

Hồi lâu sau Khương Thục Đồng từ mặt đất đứng lên, lái xe chạy thẳng tới tập đoàn Minh Thành.

Trên đường gặp đèn đỏ cô cũng không quan tâm, bị đâm chết thì đâm chết vậy, dù sao thì cô bây giờ nghiệp chướng nặng nề.

Nếu như có thể mang cái mạng này của cô đi thì cứ mang đi đi.

Mang tâm lí quyết đánh đến cùng, cô đi vào thang máy, trên đường đánh mất một chiếc giày cô cũng không quan tâm, khóc đến nỗi lớp hóa trang đều trôi mất, tóc dính vào mặt, đôi mắt thì, tóm lại, cả người vô cùng nhếch nhác thảm hại.

“Binh” phút chốc liền đẩy cánh cửa phòng làm việc của Cố Minh Thành.

Lại nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ ngồi trên ghế sopha của Cố Minh Thành, dường như hai người đang nói chuyện rất náo nhiệt.

Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón nhẫn của Cố Minh Thành ngay lập tức đập vào mắt Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Thục Đồng nhíu mày nói một câu, “Đi giày vô!”

Khượng Thục Đồng cười khổ, người cũng đã chết rồi còn cần gì chú ý tới chuyện nhỏ như đi giày chứ.

Cô không nhìn người phụ nữ ngồi trên sopha kia nhưng dư quang trong mắt lại nói cho cô biết, người phụ nữ đó đang nhìn cô chằm chằm.

Vốn dĩ là Khương Thục Đồng có hàng ngàn hàng vạn cách nói để chất vấn Cố Minh Thành, nhưng mà lần này, không cần thiết nữa rồi.

Bởi vì rớt mất một chiếc giày nên đôi chân cô không được cân bằng, hơn nữa cả người không còn chút sức lực nào nên một lần nữa cô lại đờ đẫn ngồi xuống đất.

Người phụ nữ nhìn trò cười của Khương Thục Đồng, giống như người điên vậy.

Cố Minh Thành xoay người đi từ đằng sau bàn làm việc, bước tới trước mặt Khương Thục Đồng, giơ một tay ra kéo cô đứng dậy.

Khương Thục Đồng không đưa tay cho anh.

Lúc này, cô giống như người điên, tựa như bị ma nhập nói một câu, “Tại sao anh không chết đi?”

Thực ra cô muốn nói: Anh đáng lẽ nên cùng em đi xuống địa ngục!

Tâm trạng của Khương Thục Đồng đã bước đến tình trạng người thường khó có thể chấp nhận được!

Ai biết được chứ?

Ai biết được cô có thể nói ra lời nói như vậy, rõ ràng đã biết có nhiều câu nói ra sẽ làm tổn thương tình cảm nhưng mà cô vẫn cứ nói ra.

Nói không suy nghĩ cũng được, hay là bởi vì cô cho rằng lúc Adam đau khổ thì anh lại ở đây cùng người phụ nữ này nói chuyện thoải mái.

Anh là hậu thuẫn tiền bạc của Adam, Khương Thục Đồng không tin bác sĩ không nói với anh ấy chuyện Adam đã qua đời.

“Sao anh vẫn không cho cô ta một cái bạt tai chứ? Lại dám nguyền rủa anh? Con đàn bà điên!” Người phụ nữ bên cạnh cố ý không biết Khương Thục Đồng.

Thực ra Khương Thục Đồng vừa bước vào cửa thì cô ta đã biết người đến là ai rồi, ngoài khuôn mặt xuất chúng, gần như không có người phụ nữ nào dám càn rỡ chạy vào phòng làm việc của Cố Minh Thành như vậy.

Cố Minh Thành cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, hòa hoãn tâm tình, “Đây là mong anh chết sao?”

Khương Thục Đồng ngước đầu nhìn về phía anh, vết nước mắt trên mặt tựa như nước mưa, nước mắt cứ liên tục rơi, giọt này nối tiếp giọt kia, thế nào cũng chảy không hết.

Cảm xúc trong lòng như thế nào chỉ mình Khương Thục Đồng có thể hiểu.

Cô hi vọng anh có thể giống như lần trước đánh cho bản thân một cái bạt tai.

Cô bây giờ có thể hiểu Tiểu Cù rồi, cảm giác vô lực khi nghe số mạng không thể xoay chuyển, cảm giác bị quỷ sai địa ngục kéo đi, cô mong chờ Cố Minh Thành có thể đánh cho cô một cái bạt tai, nói cho cô, anh vẫn còn ở đây, con trai vẫn còn ở đây.

Bọn họ vẫn là người một nhà!

Hoặc cũng có thể là người phụ nữ bên cạnh Cố Minh Thành nói Khương Thục Đồng không có chừng mực, những lời muốn nói không thể nói ra dù chỉ một câu.

“Sáng sớm hôm nay Adam đi rồi!” Khương Thục Đồng đối mặt với anh, đờ đẫn nói ra câu này, vô cùng tức giận, “Bản thân anh làm gì chắc hẳn anh cũng biết?”

Trong lòng Cố Minh Thành nói: Không thể nào!

Chỉ là, hắn vẫn vì câu nói Khương Thục Đồng “Sao anh không đi chết đi” hận không thể lăng trì người phụ nữ này.

“Bởi vì hắn chết rồi nên anh cũng phải chết cùng sao? Người đàn ông mà em từng muốn gả chết rồi nên người đàn ông bây giờ phải chết cùng mới được đúng không?” Cố Minh Thành hỏi ngược lại một câu.

Khương Thục Đồng có thể nghe ra được, hắn nổi nóng rồi, chính là nổi nóng kiểu hung hãn.

Hiện tại không xử lí cô có thể chính là bởi vì người phụ nữ bên cạnh kia.

Chắc hẳn là anh không muốn thể hiện một mặt tàn bạo khác của mình cho người phụ nữ khác biết.

Hoặc cũng có thể là anh tuân thủ nguyên tắc “Trước mặt dạy con, sau lưng nói vợ”, không muốn Khương Thục Đồng bị mất mặt.

Ai mà biết được!

Trong nháy mắt Khương Thục Đồng cảm thấy buồn, hai tay cô che mặt, bắt đầu khóc, tại sao phải chấp nhận sự đau khổ này chứ? Tại sao?

“Em muốn đi Đức! Em muốn tham gia tang lễ của Adam!” Khương Thục Đồng làm dịu cảm xúc lại, cuối cùng nói ra một câu, “Em muốn mang Ken theo!”

“Không được mang Ken đi!”Cố Minh Thành nói với giọng nói không được bác bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK