Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23447

Cố Vi Hằng đi rồi. Miêu Doanh Cửu lại bắt đầu rơi lệ.

Cô chưa bao giờ rơi nước mắt, sự yếu đuối của cô.

Đây là giới hạn của cô.

Sau khi Cố Vi Hằng đi cũng mang theo trái tim của Miêu Doanh Cửu đi rồi.

Vốn dĩ cô nhìn thấy anh trước, anh có sự kiêu ngạo tư bản.

Sau khi Cố Vi Hằng trở lại thì rất bận.

Chín giờ rưỡi sáng, anh đang mở cuộc họp, trong phòng họp có mười mấy cổ đông.

Điện thoại của Cố Vi Hằng vang lên, là Miêu Doanh Cửu muốn gọi video với anh.

Cố Vi Hằng vốn là đang họp, không tiện mở video, nhưng anh vẫn mở ra.

Vừa mở ra, bên trong liền truyền đến âm thanh lười biếng của Miêu Doanh Cửu: “Đang làm gì thế tiểu nãi cẩu?”

Câu nói này toàn bộ người trong hội nghị đều nghe được.

Muốn cười lại không dám, muốn ho khan lại sợ tổng giám đốc nhìn ra manh mối.

Dù sao Cố Vi Hằng trước giờ ở công ty đều cao ngạo lạnh lùng, tuy rằng người nhớ anh ta cũng rất nhiều nhưng người e ngại anh ta cũng không ít.

Không có người nào dám lỗ mãng trước mặt anh ta.

Hiện tại, ở trong mắt người khác, dĩ nhiên lại là nói tiểu nãi cẩu, cũng không biết ai là tiểu nãi cẩu?

“Ở phòng họp.”

“Em cứ nghĩ anh ở văn phòng của mình, như vậy thì không tiện lắm, một lúc nữa tán gẫu tiếp.”

Trong video hiện ra chính là khuôn mặt đẹp trai của Cố Vi hằng, Miêu Doanh Cửu ở đầu bên này mặc áo ngủ tơ lụa đang sơn móng tay, sau khi sơn móng tay xong, đợi móng tay khô liền đi tìm Bảo Bảo.

“Tiện chứ, có cái gì không tiện.” Cố Vi Hằng tựa như đang chỉnh lại âm thanh không đứng đắn của mình: “Mở hội nghị đang thảo luận đầu tư một công ty công nghệ khoa học kỹ thuật. Bằng không, em thử nêu ý kiến của em xem?” Cố Vi Hằng để cho Dương Liễu cầm đến một cái giá đỡ điện thoại, đem điện thoại di động đặt lên trên bàn, anh né né thân thể của mình để cho Miêu Doanh Cửu nhìn thấy nội dung chiếu ở trên bảng.

Miêu Doanh Cửu ngồi chồm hổm trên mặt đất vuốt ve Bảo Bảo, chuyên tâm nhìn nội dung phía sau Cố Vi Hằng.

Biết anh ở hội nghị, vì lẽ đó Miêu Doanh Cửu có rất nhiều điều không tiện nói: “Nếu như công ty này làm P2P thì có thể đầu tư, nếu như không phải thì có thể xem xét lại lần nữa. Mặt khác, hiện tại chuyển biến từng ngày, công nghệ cao chưa chắc đã có tương lai.”

Cô tiếp tục xoa đầu Bảo Bảo.

Dù sao lần trước Miêu Doanh Cửu cũng đã tới đây một chuyến, mọi người đối với cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc, dù sao cũng là một mỹ nữ.

Bây giờ nghe tiếng nói cũng là của Miêu Doanh Cửu.

Mọi người không nhìn, đều suy đoán người nói chuyện kia chính là Miêu Doanh Cửu.

“Được, anh biết rồi, anh muốn nhìn Bảo Bảo.” Cố Vi Hằng nói tiếp.

Tất cả mọi người đều lắng tai nghe, Cố tổng có bảo bảo? Tại sao mọi người lại không biết? Có bảo bảo cùng với ai? Miêu tổng?

“Nhìn a, goi bố.” Miêu Doanh Cửu chỉnh ống kính nhắm ngay Bảo Bảo, cô lại không xuất hiện ở trong màn ảnh.

Lúc quay màn hình nhìn thấy bộ dạng lạnh như băng, tựa như cấm dục của Cố Vi Hằng ở trước mặt mọi người, Miêu Doanh Cửu có chút oán hận dùng khẩu hình nói một câu: “Giả vờ giả vịt.”

Cố Vi Hằng nở nụ cười: “Cứ như vậy đi, anh họp trước đã.”

Miêu Doanh Cửu liền tắt máy.

Cố Vi Hằng này, từ trước tới giờ không để thế tục và ánh mắt người ngoài, thích làm theo ý mình, vì thế từ nhỏ đã bị cha anh đánh không ít, có thể là vì không thay đổi được nên Cố Minh Thành cũng buông xuôi bỏ mặc, dù sao cũng chỉ là con cái không hợp nhưng anh luôn có chỗ hơn người.

Vì lẽ đó, anh hoàn toàn có thể ở trong phòng làm việc cùng Miêu Doanh Cửu hào phóng nói chuyện yêu đương mà không cấm kỵ.

Hơn nữa, người ở hội nghị cũng không dám nói gì.

Đại khái là trời sinh có phong độ làm lãnh đạo đi.

Tối hôm nay, đối với Miêu Doanh Cửu tương đối khó khăn, đêm qua anh ta ở đây, ngày hôm nay lại không ở.

Trên điện thoại di động của cô, ghi chú Cố Vi Hằng là “tiểu chó săn”, cô viết một câu: nhớ anh.

Cố Vi Hằng đang ở trong phòng làm việc của mình làm việc vô cùng chăm chú, đúng là dáng vẻ bị cấm dục.

“Nhớ cái nào của anh rồi hả?”

“Không cái nào cả, chính là nhớ người này rồi.”

Cố Vi Hằng nhìn hành trình của mình một chút, nói sắp tới rất bận, có khả năng không đi Mỹ được.

Miêu Doanh Cửu nói anh không đến Mỹ được thì cô có thể đến Trung Quốc a, chính là đừng để cho cô phát hiện quần áo của phụ nữ khác ở trong nhà anh.

Cố Vi Hằng không lên tiếng.

Có mấy câu anh không muốn trả lời.

Có thể thời gian anh cùng với Miêu Doanh Cửu còn ít, vì vậy cô còn chưa hiểu được anh.

Anh rất ghét bị người khác sắp đặt để anh trúng kế, loại kế sách kia rõ ràng anh đã nhìn ra rồi, còn muốn cố ý che đậy, để chứng minh chính mình không làm.

Loại chiêu trò này anh tuyệt đối không trúng.

Thà rằng mất đi nhiều thứ cũng tuyệt đối không đi vào.

Có thể biết Cố Vi Hằng rất bận nên Miêu Doanh Cửu không nói gì nữa.

Cô nói chuyện với Cố Vi Hằng thật sự là không hợp, có điều lại muốn cùng “Phong Quá Vô Hằng” chơi cờ.

Cố Vi Hằng không biết tại sao mình vẫn không nói cho cô biết “Phong Quá Vô Hằng” là chính mình, anh luôn cảm thấy sau này còn cần tài khoản này làm mật thám.

Phong Quá Vô Hằng: Tại sao không đi tìm bạn trai của em?

Miêu gia tiểu cửu: Anh ấy rất bận.

Phong Quá Vô Hằng: Em thì thong thả rồi, hiện tại là giờ làm việc của anh.

Miêu gia tiểu cửu: Em ở nước Mỹ, thời gian kém nhau một chút, đang muốn ngủ mà nhớ anh ấy ngủ không được, em cũng rất lo lắng, ngày hôm nay anh của em nói với em, cửa ải thứ tư lập tức sẽ đến, hiện tại bởi vì anh em nhàn rỗi nên muốn thử thách anh ấy.

Cố Vi Hằng cười gằn, Miêu Doanh Đông, anh ta cmn còn chưa kết thúc còn muốn tiếp tục nữa đúng không?
Còn tiếp tục như vậy nữa trò chơi này anh không chơi nữa.

Phong Quá Vô Hằng: Cửa thứ tư là gì vậy?

Miêu gia tiểu cửu: Anh của em không nói với em, bạn trai em nóng tính, tuổi trẻ nóng tính, một lần thử thách anh ấy đến bây giờ còn không biết, em sợ có một ngày anh ấy biết rồi sẽ không thu lại được, em đã sớm nói với anh em, anh ấy có kiêu ngạo của anh ấy, sẽ mang lại phiền phức, nhưng anh em không nghe. Dù sao lịch sử của bạn trai em cũng không thuần khiết, để anh của em biết rồi, em rất sợ mất đi bạn trai, là em chủ động theo đuổi anh ấy.

Cố Vi Hằng không trả lời, thật lâu sau anh mới nhắn cho Miêu gia tiểu cửu: Đã muộn rồi, ngủ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK