Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23726
…Rất yêu rất yêu em
Minh Nguyên vẫn nhìn về phía cửa sổ, không nói lời nào.
Sau một thời gian dài, cậu mới mở lời: “Nếu như đã nói hết ra rồi thì hãy add lại wechat của tôi đi, tôi đã biết được tâm ý của em rồi, kẻo sau này có chuyện gì muốn liên hệ thì cũng bất tiện.”
Lệ Truyền Anh nghĩ ngợi một hồi, cũng đúng, cô lại add nick wechat của Minh Nguyên!
Đợt này người ở Viện Nghiên cứu đều ra ngoại ô chơi, một số người muốn đi cắm trại, đường đi khá xa nên có một số người không đi. Khi xe dừng ở trước cổng trung tâm thương mại, rất nhiều người đưa bọn trẻ vào bên trong mua sắm, xe lại tiếp tục lên đường hướng về phía ngoại ô thành phố.
Lệ Truyền Anh là người có sức khỏe, vừa trẻ tuổi lại độc thân, đương nhiên sẽ chọn đi dã ngoại, trong balo của cô có lều trại, cùng với rất nhiều đồ dùng để cắm trại dã ngoại.
Theo như đánh giá của Tạ Bạch đối với Lệ Truyền Anh trước đây: “Cô là người dù có bị bỏ lại ở sa mạc cũng có thể tìm được đường về, hoàn toàn không cần lo lắng.”
Có nghĩa là khả năng sinh tồn của Lệ Truyền Anh rất mạnh mẽ.
Tăng Phàm đã hơn năm mươi tuổi rồi, ông đi dạo phố với những người phụ nữ có con nhỏ, những người tham gia dã ngoại không nhiều, Minh Nguyên mang theo lều trại, đi vào sâu bên trong rừng cùng với những thanh niên trẻ tuổi trong Viện nghiên cứu.
Lệ Truyền Anh cũng trong đội ngũ này, khả năng đi bộ của cô cũng không tồi, cô và Minh Nguyên chỉ cách nhau có vài người.
Trong rừng sâu, mọi người đều đang thăm dò, Lệ Truyền Anh không biết từ bao giờ đã đi cùng hàng với Minh Nguyên.
Lệ Truyền Anh cầm theo một chiếc gậy, cứ đi thẳng về phía trước, mặt không chút biến sắc, mới phát hiện ra Minh Nguyên đang đi phía sau, cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là chuyện ngẫu nhiên, dù sao thì lần này cũng có thêm vài gia đình đi cùng, có nhiều người cô cũng chẳng quen, Minh Nguyên coi như là đã từng quen biết từ trước.
Lệ Truyền Anh vừa đi vừa tìm nơi thích hợp để nghỉ ngơi vào buổi tối.
Đột nhiên, tiếng kêu của Minh Nguyên từ sau vọng lại: “Lệ Truyền Anh, cứu tôi!”
Giọng nói cứng nhắc, không có bất cứ tình cảm hay ý nghĩ gì khác, dường như tất cả mọi cảm xúc đều bị dọa chạy đi mất.
Lệ Truyền Anh quay đầu lại, mới phát hiện ra đằng sau chỉ còn lại mỗi một mình Minh Nguyên.
Mọi người đi đâu hết cả rồi?
Nhìn theo hướng Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh mới phát hiện dưới chân cậu ta có một con rắn, có vẻ như đó là con rắn xanh nhỏ.
Độc tố của rắn xanh tuy không cao, nhưng nếu bị cắn cũng sẽ bị nhiễm độc.
Minh Nguyên đứng yên tại chỗ, không dám động đậy, con rắn ngẩng đầu lên, thè lưỡi hướng về phía Minh Nguyên.
Chỉ cần Minh Nguyên cử động, con rắn xanh sẽ lập tức cắn cậu ấy.
Lệ Truyền Anh cau mày nói một câu: “Đừng cử động!”
Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh con rắn, cầm chiếc gậy của mình, cơ thể cô cũng không hề động đậy, chỉ có chiếc gậy là đang di chuyển, cô nhấc con rắn từ phía bên cạnh, vô cùng tập trung, nhìn chằm chằm vào con rắn, con rắn bị cô nhấc bổng lên rồi ném cả gậy và con rắn vào cái hố sâu gần đó.
Minh Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh không rời.
“Cậu bị dọa sợ đến ngốc luôn rồi à?”Lệ Truyền Anh hỏi.
“Cô thật lợi hại.” Minh Nguyên đáp.
“Đó là kỹ năng sinh tồn cơ bản! Con rắn này là loại rắn xanh, độc tố không mạnh, rắn hổ mang tôi cũng đã từng gặp qua rồi! Không như cậu, đại thiếu gia, cái gì cũng không biết, có điều, rắn cũng có yếu điểm của nó, thị lực đều không tốt! Đi thôi.” Nói xong, Lệ Truyền Anh quay người, tiếp tục đi về phía trước: “Phía trước mặt hình như có một đồng cỏ, trời sắp tối rồi, tôi phải qua đó cắm trại, cậu có đi cùng không? Lệ Truyền Anh hỏi.
“Cô bảo vệ tôi nhé.”
“Được thôi.”
Lệ Truyền Anh bắt đầu đi tiếp, trước khi mặt trời lặn xuống núi, cuối cùng cô cũng đã tìm được đồng cỏ rộng lớn.
Lệ Truyền Anh bắt đầu dựng lều, cô bảo Minh Nguyên dựng trại, cùng nhau nghỉ lại chỗ này, còn có thêm vài người nữa cùng tham gia, hầu hết đều là con trai.
Lệ Truyền Anh đốt hương xung quanh lều của mình, rồi bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm.
Vị trí lều của Minh Nguyên và cô chỉ cách nhau vài bước chân, cậu ta hỏi: “Cô đốt cái gì thế?”
“Đốt hương, để xua đuổi rắn đến gần lều trại, ngửi thấy mùi hương này, chúng sẽ không dám bén mảng tới gần!” Lệ Truyền Anh cầm bình nước của mình uống một ngụm, dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh cô uống nước, cộng thêm với âm thanh “ừng ực” từng hồi, cảm giác như một dòng suối nguồn tinh khiết, Minh Nguyên không kìm nén được, cười khẽ nhìn cô.
“Cậu có mang theo áo ấm để mặc buổi tối không?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“Hả? Không.” Minh Nguyên trả lời.
Lệ Truyền Anh có vẻ như đang khinh thường cậu: “Chẳng có chút năng lực sinh tồn nào!”
Tiếp theo đó, cô tháo chiếc túi thám hiểm cỡ đại của mình ra, lấy từ trong đó một chiếc áo gió rất dày: “Quần áo size nhỏ, chắc cậu mặc không vừa, nhưng cứ cầm lấy để giữ ấm, còn tốt hơn là không có gì.”
“Vậy cô mặc gì?” Minh Nguyên hỏi.
“Tôi? Cậu không cần phải lo.” Lệ Truyền Anh nói, rồi buộc nhanh mái tóc của mình lại, chuẩn bị thêm củi lửa, đốt lửa sưởi ấm, đuổi hết đám côn trùng đi, mấy người ở lều bên cạnh cũng chạy tới, cùng ngồi vòng tròn quanh đống lửa.
Không biết là ai đã đề nghị, muốn mọi người cùng hát, có người hỏi Lệ Truyền Anh: “ Có được hát không, Phó Viện trưởng Lệ?”
Lệ Truyền Anh cười rồi nói: “Ở đây không phải là nơi làm việc, thế nào cũng được, miễn là vui.”
Minh Nguyên ngồi bên cạnh Lệ Truyền Anh, chiếc áo gió của cô phủ lên người của cậu, từng làn hương thổi tới, Minh Nguyên cảm thấy, được ở cạnh Lệ Truyền Anh, thật sự rất an toàn.
“Sao cô lại biết nhiều kiến thức cắm trại dã ngoại thế?” Minh Nguyên hỏi.
“Lạ lắm hay sao?” Lệ Truyền Anh nghiêng đầu nói với Minh Nguyên: “Khi tôi còn học đại học ở trong nước, tôi có tham gia vào đội leo núi của trường, đến khi tốt nghiệp tôi đã giữ chức Phó Hội trưởng đấy!”
“Thật lợi hại. Quả nhiên là cô được sắp đặt sẵn để đi con đường này. Cô giống như một kho báu vậy, đào mãi không hết tài nguyên.” Minh Nguyên cười, lúc này, trong lòng của cậu có một sự bình yên, ấm áp và nhẹ nhõm vô cùng.
“Cảm ơn, đây là lời khen hay nhất mà tôi từng nhận được!” Nói xong, Lệ Truyền Anh lại quay đầu nhìn về phía trước.
Có nhiều gia đình, vốn dĩ họ chẳng hề quen nhau, nhưng dần dần mọi người trở nên thân thiết, cùng cười đùa rất vui vẻ.
Lệ Truyền Anh đột nhiên nghiêng đầu, nói với Minh Nguyên: “Minh Nguyên, sao cậu không hát một bài?”
“Tôi ư? Tôi cũng chưa từng yêu say đắm một ai, trước đây cũng chưa từng có mối tình khắc cốt ghi tâm nào, hát mấy bài tình ca mà không có chút cảm xúc, thì làm sao mà hát hay được?” Minh Nguyên đáp lời.
Cậu ta nói như vậy, Lệ Truyền Anh cũng không cưỡng cầu nữa.
Lệ Truyền Anh có lẽ cũng không hề chú ý tới, Minh Nguyên có nhắc đến hai chữ “trước đây”.
Trước đây cậu ta chưa bao giờ yêu say đắm một ai.
Vậy còn bây giờ thì sao?
Tiết mục văn nghệ vẫn đang được tiếp diễn.
Mọi người cùng ca hát vui đùa đến hơn mười một giờ, rồi ai về lều của nhà nấy chuẩn bị đi ngủ.
Hôm nay đi lại mệt như vậy, nhưng Lệ Truyền Anh vẫn không ngủ được, lật qua lật lại, chiếc đèn nhỏ trong lều cứ tắt lại bật, có lẽ cô đã quen với việc có ba mẹ bên cạnh như khi sống ở Mỹ, hôm nay đột nhiên phải ngủ một mình, cô vẫn chưa thích ứng được nên thấy khó ngủ.
Bên ngoài lều, tiếng của Minh Nguyên bỗng vang lên: “Không ngủ được à?”
“Sao cậu biết?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“Thấy đèn trong lều cô cứ tắt lại bật là biết mà. Tôi có thể vào trong được không?” Minh Nguyên hỏi.
Lệ Truyền Anh mở khóa kéo của lều: “Vào đi!”
Minh Nguyên cầm một túi kim trong tay bước vào trong.
“Cái gì đây? Cậu định giết người cướp của à?” Lệ Truyền Anh vừa cười vừa nói.
“Cô ngồi yên đó đi.” Minh Nguyên ra lệnh.
Lệ Truyền Anh xếp bằng hai chân, ngồi yên tại chỗ: “Bệnh mất ngủ nếu không chữa trị sớm thì sau này sẽ khó khăn hơn đấy.”
Một mũi kim của Minh Nguyên đã đi sâu vào bên trong huyệt trên đầu cô, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
“Minh Nguyên, thật không ngờ, khả năng sinh tồn của cậu kém như vậy, mấy thứ cần thiết để sống sót ngoài này thì chẳng thèm chuẩn bị, còn những thứ đồ vô dụng như thế này lại mang theo không ít.”. Lệ Truyền Anh cười nói.
“Ai nói là chúng vô dụng? Không phải bây giờ rất hữu dụng hay sao?”Minh Nguyên phản bác.
“Cũng đúng.” Lệ Truyền Anh bật cười: “Tại sao cậu lại nghĩ đến việc mang theo thứ này, cậu cũng bị mất ngủ à?”
“Làm gì có, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy.” Minh Nguyên nói.
Cũng đúng, học món nghề này cũng là vì cô đấy.
Lệ Truyền Anh cười: “Có tâm thật đấy.”
Minh Nguyên cũng cười.
“Có thấy đau không?” Minh Nguyên hỏi cô.
“Dễ chịu lắm, cảm giác như đông y cổ truyền vậy, ngày xưa trước khi thi đại học, tôi cũng đã từng đi châm cứu, hiệu quả thực sự rất tốt, hồi còn ở Mỹ, không có Đông y, bản thân tôi thì không biết làm.” Lệ Truyền Anh nói, tiện tay với lấy một quyển sách giơ lên đọc.
Không lâu sau đó, cảm thấy trong người hơi buồn ngủ.
“Cậu tháo kim ra đi, tôi muốn đi ngủ rồi, không thể đợi thêm được nữa.”
Căn cứ vào kinh nghiệm đi châm cứu mười mấy năm về trước của Lệ Truyền Anh, vào thời điểm này nhất định phải đi ngủ ngay, nếu không, trì hoãn thêm một lúc nữa, lại thấy không buồn ngủ.
“Chỉ như vậy mà đã ngủ được rồi ư?” Minh Nguyên hỏi.
“Ừ, nhanh lắm.” Lệ Truyền Anh nằm xuống tại chỗ, cảm thấy có thể ngay lập tức ngủ được: “Khi nào cậu ra khỏi lều, nhớ kéo khóa hộ tôi nhé.”
Minh Nguyên đứng dậy, tắt đèn hộ cô, nhìn thấy dáng vẻ Lệ Truyền Anh rất mệt mỏi, cậu đứng dậy, kéo khóa lều rồi bước ra ngoài.
Sau khi cậu rời khỏi, đôi mắt của Lệ Truyền Anh đột nhiên mở to, tình ý của Minh Nguyên, lẽ nào cô lại không biết?
Chỉ là, hai người họ vẫn không thể đi đến cuối cùng, thêm vào đó, hiện giờ cô đã có người thương trong lòng rồi.
Ngày thứ hai, cũng không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, tất cả mọi người cùng trở về thành phố.
Lệ Truyền Anh vẫn đi làm như thường lệ, có điều kỹ thuật châm cứu của Minh Nguyên thật sự không tồi chút nào, thật không ngờ cậu ta lại học được kỹ năng này, cuộc sống hiện đại khiến con người chịu nhiều áp lực, khiến rất nhiều người bị mất ngủ, nếu như cậu ấy mở tiệm châm cứu, chắc chắn sẽ không tồi, có khi kinh doanh còn ăn nên làm ra. Lệ Truyền Anh và Đường Tiềm đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm, Đường Tiềm chiều nào tan làm cũng lái xe đến chở cô về, có hôm thì hai người cùng đi ăn cơm, có hôm sẽ đưa bố mẹ với Lệ Truyền Anh cùng đi ăn cơm.
Cuộc sống cứ bình lặng như thế, thời gian trôi qua cũng thật êm đềm.
Lệ Truyền Anh cảm thấy những ngày tháng như vậy rất đẹp.
Hôm đó sau khi tan làm, cô vừa bước ra khỏi Viện nghiên cứu, từ xa đã nhìn thấy Đường Tiềm vừa bước xuống xe.
Cô buột miệng nói ra một câu: “Sư huynh?”
Tiếp đó cô chạy nhanh đến bên anh theo quán tính, suýt chút nữa là đâm sầm vào lồng ngực Đường Tiềm.
Đường Tiềm đỡ lấy vai cô, vừa cười vừa nói: “Chậm thôi chứ”.
Khoảnh khắc này, Lệ Truyền Anh cảm thấy bản thân mình là một người phụ nữ bé nhỏ.
Từ sau khi xảy ra sự việc Văn Điện Thanh khiêu khích ly gián, Lệ Truyền Anh càng hiểu rõ con người Đường Tiềm hơn, tình cảm giữa hai người ngày càng tốt hơn trước.
Đường Tiềm nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của Lệ Truyền Anh trong vòng tay mình, bất giác không kìm lòng được cúi đầu xuống hôn cô.
Lệ Truyền Anh cũng không phải là người kiêu căng giả tạo gì, cô cũng ngước đầu lên, đón lấy nụ hôn của Đường Tiềm.
Cách đó một con đường, Minh Nguyên vừa bước xuống xe, cậu đang đứng chờ đèn đỏ, một chiếc xe lớn đang chắn ngang phía trước nên cậu không nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Rõ ràng là cậu ta đến để đón Tăng Phàm, nhưng thực tế, cậu đến để thăm Lệ Truyền Anh.
Sau khi chiếc xe chạy khỏi, cậu nhìn thấy khung cảnh phía bên kia con đường.
Thật là ngọt ngào nồng thắm, có lẽ cậu thực sự không phải là người trong mộng mà Lệ Truyền Anh lựa chọn.
Đường Tiềm ôm lấy Lệ Truyền Anh, hôn rất lâu rất lâu.
Minh Nguyên hơi nhíu lông mày, quay đầu về phía bên cạnh, rồi xoay người bước đi.
Tăng Phàm gọi điện cho cậu, hỏi cậu đã đến chưa, cậu nói với mẹ, đường đang tắc lắm, nếu mẹ tiện đường thì tự bắt xe về nhà nhé, Tăng Phàm cũng thương xót Minh Nguyên, nên chắc chắn là đồng ý.
Đường Tiềm nói với Lệ Truyền Anh: “Truyền Anh, tối hôm nay em đến ngủ ở nhà anh đi.”
Lệ Truyền Anh biết đến nhà anh ngủ có nghĩa là gì, hai người cũng đã phát triển mối quan hệ đến giai đoạn này rồi, chàng có tình nàng có ý, trong thời buổi hiện đại, ở Mỹ bây giờ, hoàn toàn không là vấn đề, thậm chí, tốc độ phát triển của họ còn hơi chậm.
Lệ Truyền Anh đáp lại một câu: “Được ạ! Để em gọi điện nói với mẹ.”
Lúc cô gọi điện về cho Tạ Bạch, Tạ Bạch ngừng một lúc, bà rất có thiện cảm với Đường Tiềm là người chân thành, hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau không lừa dối, nhưng đột nhiên ngày này đến, bà thực sự có chút… không biết nên nghĩ như thế nào, trong lòng thấy rất áp lực, có cảm giác bị tổn thương, cuối cùng thì bà cũng vẫn bị con gái bỏ rơi!
“Mẹ, mẹ có đồng ý không?” Lệ Truyền Anh hỏi.
Tạ Bạch lại trầm tư một hồi lâu, cắn răng đáp: “Được, mẹ đồng ý, ngày mai nhớ về nhà nhé.”
Lệ Truyền Anh nói: “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Cuối cùng đã được đến ngủ nhà người yêu, cảm ơn mẹ.
Tạ Bạch cảm thấy câu nói này, haizz…
Lệ Truyền Anh cùng Đường Tiềm đến nhà anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK