Lúc Kiều Duyệt Nhiên mua rượu xong thanh toán, đang âm thầm đoán tâm tư của Miêu Doanh Đông: Có thể ý của anh là, tấm thẻ này sau này sẽ thuộc về Kiều Duyệt Nhiên, không cần trả cho anh nữa.
Dù sau tấm thẻ này là lần trước Kiều Duyệt Nhiên trả lại anh lúc muốn cắt đứt với anh, bây giờ quan hệ đã bước qua một giai đoạn mới, vì vậy, dĩ nhiên là không cần trả lại!
Kiều Duyệt Nhiên phát hiện, tâm tư của Miêu Doanh Đông, quả thật rất khó đoán.
Còn khó đoán hơn cả tâm tư của phụ nữ.
Sau khi lên xe, cô quả nhiên đem tấm thẻ trả lại cho Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông cũng quả nhiên không hỏi thêm gì!
Trên đường, Kiều Duyệt Nhiên đang nghĩ rốt cuộc tối qua cô đã đắc tội gì với Miêu Doanh Đông, nghĩ đi nghĩ lại, mới nghĩ ra, có thể là hai từ “Tống Dương” mà cô đã nói, đã chạm vào nỗi đau của Miêu Doanh Đông.
Tuy anh đã từng nói với Kiều Duyệt Nhiên, Tống Dương đang theo đuổi cô, nhưng Kiều Duyệt Nhiên lại không nhìn ra, chỉ là đồng nghiệp, cùng nhau ăn bữa cơm, cô cũng không thể không gặp ai cả?
Kiều Duyệt Nhiên nghiêng đầu nhìn sang Miêu Doanh Đông.
“Em nhìn gì vậy?” Trong tầm nhìn của Miêu Doanh Đông đã nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên đang nhìn anh.
“Tâm tư của anh nhạy cảm thật đó!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Quan trọng là vẫn buồn.
Quan trọng là vẫn rầu.
Quan trọng là vẫn không nói gì!
Chính là để Kiều Duyệt Nhiên đoán.
Miêu Doanh Đông không thích người khác nói anh tâm tư nhạy cảm, có thể bản thân thiếu thứ gì thì không muốn người khác nhắc về thứ đó!
Điển hình của việc có bệnh mà giấu!
Đến nhà của Tam Nhi, những người giúp việc của nhà Tam Nhi đang ở dưới bếp nấu ăn.
Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa, Tam Nhi thì ngồi trên chân anh, hai tay vịn vào cổ anh, hai người đang cùng ăn một múi cam.
Có thể trước đây từng gây gỗ với nhau về việc của Diệp Mậu Sâm, bây giờ lại làm lành rồi.
Tam Nhi nói, “Anh hai và Tiểu Kiều đến rồi à?”
“Uhm, Tam Nhi, em có thể tiết chế lại chút không?” Miêu Doanh Đông đặt rượu lên bàn, nói với Tam Nhi.
Hình như lúc nãy Tam Nhi đang cùng Nam Lịch Viễn chơi một trò chơi, trò chơi còn chưa chơi xong, Miêu Kiều hai người họ đã đến rồi.
Cô vẫn chưa chơi đủ, tiếp tục đớp lấy múi cam từ trong miệng của Nam Lịch Viễn.
“Anh thua rồi! Thua rồi!” Tam Nhi nghênh mặt lên nói với Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông cũng ngồi đã vào bên cạnh Nam Lịch Viễn trên ghế sofa.
Bốn người, vốn là hai cặp, cặp kia thì dính như sam, còn cặp này --
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sofa, Tiểu Kiều thì ngồi trên ghế, nhìn Tam Nhi và Nam Lịch Viễn ngọt ngào âu yếm với nhau từ xa.
“Anh hai, bản thân anh trình độ ân ái chưa đủ, còn bảo chúng em phải tiết chế lại? Tình cảm phát triển đến mức này rồi, không cách nào tiết chế được!” Tam Nhi bướng bỉnh nói.
Miêu Doanh Đông nhìn sang Kiều Duyệt Nhiên, nói, “Qua đây!”
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy Tam Nhi đang ngồi trên người Nam Lịch Viễn, Miêu Doanh Đông và Nam Lịch Viễn lại đang ngồi trên một chiếc sofa đôi, cô đi qua đó, ngồi ở đâu chứ?
Chẳng lẽ anh muốn để Tiểu Kiều ngồi lên chân mình sao?
Kiều Duyệt Nhiên lại không dám, hơn nữa cô cũng chưa từng ngồi qua như vậy!
Bây giờ lại ở ngay trước mặt Nam Lịch Viễn và Tam Nhi, Kiều Duyệt Nhiên càng cảm thấy ngại ngùng hơn.
Cô đứng lên, nói với Miêu Doanh Đông, “Em vào bếp xem xem.”
Liền trốn đi vào nhà bếp.
Trong lòng nghĩ: Tâm tư anh ta nhạy cảm như vậy, lần này lại làm anh mất mặt ngay trước mặt Tam Nhi và anh Nam, đoán là chắc anh sẽ càng giận hơn?
Lại tìm cách đày đọa cô!
Hoặc là tối nay, hoặc là --
Sau khi Tiểu Kiều đi vào bếp, Tam Nhi bắt đầu trêu chọc Miêu Doanh Đông, “Anh hai, anh không được rồi, người ta Tiểu Kiều cũng không nghe lời anh nữa!”
Miêu Doanh Đông một tay vuốt ve cằm, quả nhiên là vậy.
Tính cánh nhìn thì có vẻ mềm yếu hơn người, thực ra, kiêu ngạo như vậy!
Làm cho anh không còn mặt mũi nào!
Lúc ăn cơm, Tam Nhi nói, qua vài ngày anh ba sẽ về, đón Tiểu Cửu về Hải Thành, còn nữa aak cũng cần tuyển người mới rồi, nhưng mà người này xem ra cực kì khó tìm.
Lúc đối diện với chủ đề này, lần nào Kiều Duyệt Nhiên cũng im lặng không lên tiếng, vì dù sao lúc đầu cô là vì điều này mới đến bên cạnh Miêu Doanh Đông, vừa nhắc đến việc này, cô đã thu người lại.
“Anh hai, anh đa mưu nhiều kế như vậy, không muốn tiếp quản à? Tuy là Tiểu Cửu nhất định phải đi Trung Quốc, nhưng những việc bên này vẫn chưa xong, trong lòng em cũng lo lắng thay cho dì.” Tam Nhi nói.
“Anh lại không nhiều kế sách như vậy!” Tiểu Kiều nói thêm vào.
Từ sáng đến tối chỉ bắt người ta đoán anh đang nghĩ gì.
Câu nói này của Tiểu Kiều vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô.
Miêu Doanh Đông cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Bình sinh lần đầu tiên, có người nói Miêu Doanh Đông như vậy.
Trên thương trường, trước giờ anh đều làm việc quả đoán, giải quyết nhanh chóng dứt khoát, cực kì có tầm nhìn xa.
“Tiểu Kiều, anh hai lợi lại lắm! Có thể cậu không biết –“ Tam Nhi bắt đầu nói giúp cho Miêu Doanh Đông.
“Tớ chính là không biết. Tớ chỉ biết lúc yêu nhau anh ta không giỏi chút nào!” Lúc Tiểu Kiều nói, luôn cúi đầu, chưa từng phản kháng qua, cũng không biết phản kháng như vậy sẽ đem lại điều gì.
Dù sao hai hôm nay để Tiểu Kiều đoán tới đoán lui, mệt mỏi trí óc.