Họ đang đá cửa phòng của Khương Thục Đồng,bắt Khương Thục Đồng trả tiền,nói rằng người đàn ông của cô ta đang trong trại giam,tiền đương nhiên phải do cô trả。
Khương Thục Đồng mang giấy ly hôn ra cho họ xem。
“ Ly hôn giả ? Đừng đùa nữa công nương,sao Lục Chí Khiêm lại ở thời điểm này ly hôn với cô chứ,ai tin hả ? Cô xinh đẹp như vậy,sao anh ta nở chứ ? ” Trước cửa nhà của Khương Thục Đồng,đã đứng hơn mười mấy người,xem ra hôm nay Khương Thục Đồng là không thể ra ngoài được rồi,mấy người đàn ông này,như một đám sói vậy。
Hiện nay Khương Thục Đồng bắt đầu hiểu rõ Lục Chí Khiêm rồi,vốn dĩ còn vì chuyện công ty anh ta phá sản,mà cảm thấy có chút áy náy,nhưng mà hiện nay,nửa phần cũng không có,anh ta sớm đã đoán được Khương Thục Đồng lấy tài sản của anh ta,sẽ gặp được cảnh khó khăn như thế nào,anh ta thì an tâm đem cái trọng trách đó giao cho Khương Thục Đồng。
“ Thật tình đã ly hôn rồi,tôi và anh ta sống không nổi!” Mặt Khương Thục Đồng đỏ phỉnh lên,người hai mươi mấy tuổi,lần đầu tiên gặp được cảnh này。
“ Sớm đã nghe nói Lục Chí Khiêm là loại công tử lăng nhăng mà,hai người ly hôn cũng rất bình thường,nhưng anh ta lăng nhăng cũng đâu phải chuyện một hai buổi rồi,phá sản rồi ly hôn,không có vấn đề mới lạ đó ? ” Những người trước cửa không tha cho Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng chống đỡ hết nữa ngày,cô ta nói,“ Tôi,là tôi,tôi đã ngoại tình,cho nên dẫn đến ly hôn。”
Những người trước cửa trầm lặng một hồi,họ đối nhìn nhau cũng không biết làm sao。
Lúc đó,có một người từ trong nhóm nhảy ra nói,“ Cô đã ngoại tình sao ? Vậy cô gọi tình phu của cô ra xem,nếu như anh ta đến đây,chúng tôi mới tin cô thật tình đã ngoại tình,nếu không,thì mời cô trả tiền。”
Khương Thục Đồng cắn răng,hiện nay là giờ làm việc,cô ta đã trễ giờ làm rồi,Cố Minh Thành chắc chắn cũng đang làm việc,nhờ anh ta đến ứng phó loại chuyện này,thật tình làm khó cho anh ta rồi,hơn nữa,anh ta có chịu đến hay không vẫn chưa biết。
Nhưng mà,hay là hỏi thử xem,Khương Thục Đồng đã gọi điện cho anh ta,không người bắt máy,chắc có thể đang hợp。
Đang đứng nhìn những con chó sói trước cửa đang muốn ăn thịt người,điện thoại của Khương Thục Đồng đúng ngay lúc này reo lên,là Từ Mậu Thận,anh ta hỏi hôm nay Khương Thục Đồng có thể sau khi tan sở đón con giúp anh ta,hôm nay anh ta rất tối mới về nhà được。
Nghe được khẩu khí nói chuyện úp mở của Khương Thục Đồng,Từ Mậu Thận hỏi,“ Bị sao rồi? Thục Đồng? ”
Giọng nói xưa nay của Từ Mậu Thận luôn dịu dàng,khiến cho người ta có dục vọng muốn kể hết chuyện cho anh ta biết,Khương Thục Đồng mang sự thật nói với anh ta,nhờ anh ta có thể kịp thời giúp đỡ。
Từ Mậu Thận quả nhiên đồng ý liền,Khương Thục Đồng cuối cùng cũng thở phào một hơi。
Những người trước cửa nhìn thấy Từ Mậu Thận xuất hiện trước cửa,anh ta lại dùng khẩu khí ngừng ngại nói,nói rằng Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng không hợp với nhau,còn có anh ta làm sao mà đến với Khương Thục Đồng,toàn bộ do anh ta bịa ra。
Nhưng mà kỳ lạ,Khương Thục Đồng đứng gần cửa nghe,hoàn toàn không có cảm giác chuyện riêng tư của bản thân bị người khác đào bới vậy,trái lại nghe vào cũng rất thoải mái,không giống đang diễn phim khổ tình,cho nên,Từ Mậu Thận là một cao thủ tình yêu。
Cuối cùng cũng tiễn đi mấy ôn thần trước cửa nhà,tay Khương Thục Đồng vỗ vào ngực kinh hoàng chưa ổn định,cô ta nói,“ Cám ơn anh。”
“ Nên làm mà。”
Khương Thục Đồng đang muốn đi làm,điện thoại của ba chồng lại gọi đến,người gia đình này sao vậy ? Ly hôn rồi trái lại luôn liên lạc thường xuyên như vậy,là sợ Khương Thục Đồng mang những tài sản đó trốn luôn hay sao ?
Thì ra là mẹ chồng đã bệnh,ba chồng nói ông ta đã lớn tuổi rồi,sau khi Lục Chí Khiêm phá sản,gia đình ông ta cũng chịu ảnh hưởng rất lớn đó,vì trả hết những nợ nần của Lục Chí Khiêm,căn biệt thự của ông ta cũng bán đi,vốn dĩ muốn dành dụm lai,để an hưởng tuổi già,nhưng mà già rồi,không ngờ lại chịu sự đã kích lớn như vậy,ông ta hy vọng Khương Thục Đồng nếu có thời gian,có thể đến thăm mẹ chồng。
Khương Thục Đồng có chút không thể chấp nhận được,không ngờ công ty của Lục Chí Khiêm quả nhiên lại chịu ảnh hưởng lến như vậy。
Từ Mậu Thận hỏi Khương Thục Đồng bị sao vậy ? Anh ta có thể giúp đỡ,Khương Thục Đồng liền đem nguyên do kể hết ra。
Từ Mậu Thận nói một tiếng “ Đi,” Liền dẫn theo Khương Thục Đồng xuống lầu,sau đó lên xe của anh ta。
Khương Thục Đồng đang nói về chuyện công ty Lục Chí Khiêm bị sụp đỗ,nói ba của bản thân cô ta,chưa thông qua sự đồng ý cùa Lục Chí Khiêm,tự ý mang số tiền ra,dẫn đến công ty của Lục Chí Khiêm bị phá sản。
Khương Thục Đồng cảm thấy,trách nhiệm là do cô ta。
“ Không đơn giản như vậy,” Từ Mậu Thận vừa nhìn đường vừa nói,“ Theo sự phán đoán của tôi,nhất định là người quản lý chuyên nghiệp của công ty Lục Chí Khiêm đem chuyện này ra làm mồi,ác ý làm cho công ty của bản thân bị phá sản,có thể đa số tiền đã bị họ lấy đi hết rồi,điều này dẫn đến toàn bộ chủ nợ đều đến tìm Lục Chí Khiêm đồi nợ。”
Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy tự trách。
Từ Mậu Thận vốn dĩ là đến công ty tham gia một buổi hợp,vì do Khương Thục Đồng cần đến,cho nên,đã theo Khương Thục Đồng đến bệnh viện。
Khi Khương Thục Đồng đến nơi,mẹ chồng đang kiểm tra,Khương Thục Đồng hy vọng mẹ chồng sẽ khoẻ lại。
Mẹ chồng nằm trên giường,sức khoẻ vô cùng suy nhược,vốn dĩ là một bà lão rất khốc liệt,thấp thoáng lại biến thành người bé nhỏ như vậy,như một người sắp về già vậy,vốn dĩ mẹ chồng không muốn gặp cô ta,cô ta cũng không muốn đến đây。
Bác sĩ bước vào,nhờ người nhà ra ngoài một chuyến,Khương Thục Đồng đã ra ngoài,ba chồng bên trong chăm sóc cho mẹ chồng。
“ Bệnh nhân là ung thư gan giai đoạn đầu,cũng may phát hiện sớm,còn có thể điều trị được,” Bác sĩ nhìn Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận nói。
Bác sĩ nói với vẻ mặt như không có biểu tình vậy,nhưng mà Khương Thục Đồng lại nghiêng ngã,xem tí đã té ngã。
Cô ta không biết nên lấy biện pháp nào giải quyết nữa,cô ta hoàn toàn không biết phải làm như thế nào。
Vốn dĩ lập trường của mẹ chồng là đối địch với cô ta,nhưng hiện nay chỉ một thời gian không lâu,cô ta cảm thấy mẹ chồng rất đáng thương。
Từ Mậu Thận liền đỡ Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng nhìn anh ta nói,“ Anh --Anh vào trong,gọi ba chồng tôi ra đây,hỏi xem ông ta muốn trị liệu như thế nào。”
Từ Mậu Thận dìu Khương Thục Đồng đến ghế bên cạnh cho cô ta ngồi xuống,anh ta nói,“ Được,tôi vào trong gọi。”
Khương Thục Đồng ngồi trên ghế cúi đầu xuống,cô ta cảm thấy bản thân là một kẻ gây hoạ。
Chuyện này không trách Cố Minh Thành được,Từ Mậu Thận đã nói rồi,đó là trách nhiệm của người quản lý chuyên nghiệp,dù cho không co Cố Minh Thành,họ cũng sẽ tìm một cách khác,để chiếm đoạt số tiền đó trốn đi。
Khương Thục Đồng cúi đầu,dưới chân xuất hiện đôi chân của một người đàn ông。
Từng có lần tại biệt thự của Lục gia,cô ta đã nhìn qua gốc độ của người đàn ông này,cho nên,cô ta biết-- Cố Minh Thành đã đến。
Có thể do Từ Mậu Thận nói với anh ta。
“ Anh đến rồi sao ? ” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh ta,nói chuyện không có chút sức lực。
“ Sao lại không tìm tôi ? ” Cố Minh Thành nhăn mày nói。
“ Tôi có gọi cho anh,anh không có bắt máy,đúng lúc đó Từ Mậu Thận gọi cho tôi,tôi đã nhờ anh ta cùng tôi đến đây,cuộc đời như mộng,thăng trầm không ổn định,nói không trừng không biết ngay cửa ải nào sẽ khiến bạn quật ngã。” Cánh tay của Khương Thục Đồng từ từ kéo xuống。
Đây là những điều Khương Thục Đồng hôm nay tổng kết ra được,vốn dĩ tưởng rằng kết hôn,cô ta sẽ rất vui mừng,nhưng mà hiện nay,sự dính líu giữa cô ta và Lục gia lại nhiều hơn trước đây。
Cố Minh Thành ngồi bên cạnh Khương Thục Đồng,anh ta hỏi,“ Còn oán trách tôi sao ? ”
“ Không oán trách nữa!Dù cho không có anh,công ty của anh ta cũng sẽ là bộ dạng này。Trái lại tôi muốn cảm ơn anh,luôn giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn。Khương Thục Đồng cười nhẹ。
Giống như từ sau khi cô ta ly hôn,cô ta có thể thản nhiên ở chung với Cố Minh Thành,trước đây luôn cảm thấy lén lén lút lút,phải giấu đi con người thật trong lòng,muốn trốn khỏi anh ta,nhưng mà sao cũng thoát không khỏi,cô ta cảm thấy rất mâu thuẩn,rất vùng vẫy,không biết nên làm như thế nào。
Trái lại hiện nay,đã tốt hơn nhiều rồi。
Bác sĩ nói mẹ chồng đã tỉnh lại,nhờ Khương Thục Đồng vào trong đó。
Khương Thục Đồng sợ hãi bước vào,Cố Minh ngồi đợi ở bên ngoài。
Vừa bước vào,tay của Khương Thục Đồng liền bị mẹ chồng kéo lại,bà ta nói,“ Thục Đồng,từ khi cô bước vào Lục gia,tôi đã đối đãi cô như con gái vậy,không biết con và Chí Khiêm đã xảy ra vấn đề gì,hai người luôn không hoà thuận,tôi rất mong được bế cháu đó,nhưng không ngờ hai con lại bước đến con đường phải ly hôn。”
Tay của mẹ chồng đã rất gầy,Khương Thục Đồng vô tình cảm thấy vô cùng đáng thương。
Trước đây khương Thục Đồng là con dâu của bà ta,đối với con dâu cũng có chút yêu cầu,hiện nay không được,yêu cầu đương nhiên cũng nên giảm xuống rồi。
“ Là lỗi của tôi,là lỗi của tôi。” Khương Thục Đồng cúi đầu,đang rơi nước mắt。
Mẹ chồng hiện nay luôn hôn mê,sau khi nói xong câu nói này với Khương Thục Đồng,cô ta cứ tưởng mẹ chồng đang suy nghĩ,nhưng mẹ chồng đã rất lâu vẫn không nói chuyện,thì ra là đã ngất đi。
Xem ra đúng là bệnh đến rất nhanh mà hồi phục lại lâu dài。
Bác sĩ nói với Khương Thục Đồng,“ Cô thương lượng với ba chồng cô,xem phải trị liệu như thế nào,hiện nay có hai cách trị liệu,một loại là từ từ điều trị,bệnh nhân có thể kéo dài tuổi thọ được ba năm,còn một loại là trực tiếp tiến hành phẫu thuật,nhưng mà cần đến một chi phí rất lớn。”
Khương Thục Đồng ngớ ngớ đứng đó,trước đây chưa từng cảm giác được tiền là một vấn đề,nhưng mà hiện nay-- Gia cảnh ba mẹ chồng và Khương Thục Đồng cũng giống nhau,biệt thự bán đi để trả nợ cho Lục Chí Khiêm,hai người già gần đang tiếp cận cái chết vậy,chỉ một đêm thôi đầu tóc của ba chồng đã trắng hết。
Khương Thục Đồng chặt chẽ cắn chặt môi dưới,tóm lại mọi chuyện luôn với tốc độ cô ta chưa kịp phòng tránh đã đè ép cô ta ngã xuống,năm đó khi cô ta ở Thượng Hải,không suy nghĩ đến Lục gia sẽ xảy ra cuộc diện như ngày hôm nay。
Cô ta đã quyết định,nói,“ Làm phẩu thuật đi,mẹ chồng tôi mới năm mươi mấy tuổi thôi,tôi không thể mở to mắt ra mà nhìn bà ta -- ”
Khoé mắt của Khương Thục Đồng đã ướt hết rồi。
“ Làm phậu thuật,chúng ta không có tiền!” Ba chồng gấp rút nói。
“ Vậy thì đi mượn!Những bà con,bạn bè trước đây -- Lục Chí Khiêm không có ở đây,con sẽ quyết định。” Khương Thục Đồng đã quyết tâm rồi。
Sau khi bước ra,Khương Thục Đồng không nói khó khăn của bản thân cho Cố Minh Thành biết,anh ta vốn dĩ không có ấn tượng tốt đối với Lục Chí Khiêm,nếu như nói với anh ta hiện giờ cô ta đã gánh hết chuyện của mẹ chồng,không biết Cố Minh Thành sẽ nói cô ta như thế nào nữa。
Hơn nữa,hiện nay quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành vẫn chưa công khai,cô ta cũng không biết,trên bề mặt,cô ta là gì của anh ta nữa。
Cũng đúng,phụ nữ sau khi ly hôn,hiện nay lại gánh chịu nợ nần của ba mẹ chồng。
Nhưng mà mượn tiền không phải là chuyện dễ dàng,đây không phải là chuyện một hai mươi ngàn,mà là trên tram triệu。
Trước đây Khương Thục Đồng chưa rầu qua vì tiền,hiện nay mới biết,một đồng tiền có thể có thể quật ngã một anh hùng hảo hán đó。
Không phải không nghĩ qua mượn tiền của Cố Minh Thành,nhưng mà cô ta sợ,một khi hai người đã dính líu đến quan hệ tiền bạc,lại vì chuyện của mẹ chồng,trong chuyện này,sao nghe cũng cảm thấy kỳ lạ。
Một mặt khác,tuy rằng mấy hôm nay những vụ đến trước cửa gây chuyện đã ít đi,nhưng Khương Thục Đồng biết,luôn có người theo sau cô ta。Cô ta muốn đi Thượng Hải hỏi Lục Chí Khiêm,bán căn biệt thử đó đi,như vậy thì sẽ có tiền để chữa trị cho mẹ chồng。